Người xung quanh nghe cuộc đối thoại của họ thì tò mò tiến tới xem, nhìn thấy trong phòng ngổn ngang, còn có một người đàn ông nằm úp sấp dưới đất liền xanh mặt.
“Cô Phương, nhà cô có trộm sao?” Bà thím phòng bên hiếu kỳ hỏi.
Không phải trộm bình thường, là người yêu cũ tới tìm cô gây sự.
Một lời khó giải thích hết, cô chỉ có thể gật đầu xem như đã đáp.
Phương Tố Y nói với mấy người đang vây tới để xem kịch hay:
“Điện thoại của cháu rơi bên trong rồi, có ai giúp cháu gọi cảnh sát được không ạ?”
Chủ trọ cũng bị kinh động và xuất hiện ở đây, bà ấy gật gật đầu:
“Để tôi.”
Trong lúc họ nói chuyện, Bạch Dã đang ngồi bên cạnh người đàn ông nồng nặc mùi rượu kia, thử lật hắn lại rồi dùng tay thử thăm dò trước mũi hắn.
Hơi thở nóng rực của hắn lướt qua ngón tay anh, may mà còn sống.
Nếu vừa rồi vô tình tiễn hắn đi gặp ông bà thì sẽ khó giải quyết lắm.
Qua một lát, Vương Kính bất tỉnh nhân sự dưới sàn được cảnh sát áp giải rời khỏi khu trọ.
Trước khi đi họ còn gọi Phương Tố Y ra lấy lời khai, thấy cô bị kinh sợ thì nói:
“Như vậy đi, cô nghỉ ngơi cho tốt rồi ngày mai sắp xếp thời gian đến đồn làm việc với chúng tôi.”
“Vâng…” Phương Tố Y dùng tay phải ôm vai trái của bản thân, cúi đầu đáp.
Tầm nửa tiếng sau, mọi người đều giải tán hết, chỉ còn lại Bạch Dã và Phương Tố Y ở lại phòng thu dọn đống hỗn độn.
Bạch Dã cẩn thận ôm đồ đạc của Phương Tố Y ra xe, suốt quá trình không hề hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, tinh ý để cho cô thời gian khôi phục.
Sắc mặt cô tái nhợt như một tờ giấy trắng, chỉ sợ nhắc đến vụ việc sẽ làm cô hoảng loạn hơn.
Đương nhiên, nếu cô muốn tâm sự với anh thì anh sẵn sàng lắng nghe.
Sau khi mang hết những thứ cần thiết ra ngoài, Phương Tố Y xuống dưới nhà gặp bà chủ trọ, trả lại hợp đồng cho bà cùng với một phong bì.
Bà chủ kiểm kê xong số tiền bên trong thì hỏi:
“Sao cô đưa tôi nhiều thế này?”
“Đấy là phần tiền thuê nhà đến khi hết hạn hợp đồng.
Dù cháu chuyển ra sớm nhưng vẫn phải trả chứ ạ.” Phương Tố Y mỉm cười.
Mặc dù không muốn ăn nhờ ở đậu nhà người khác lắm nhưng Bạch Dã đã mời cô về làm và miễn hoàn toàn chi phí sinh hoạt cho cô thì tội gì cô lại từ chối chứ? Cuộc sống của gia đình cô thiếu thốn, tiền là thứ cô cần, rất cần.
Chủ trọ đưa trả hợp đồng nhà cho Phương Tố Y, cười nói:
“Thôi được rồi, không cần đâu, cô đi rồi tôi cho người khác thuê cũng vậy.
Sau chuyện hôm nay, tôi sẽ cố gắng cải thiện an ninh của khu trọ, xin lỗi cô Phương nhiều lắm.”
Bà ấy cho rằng bởi vì nơi này thiếu bảo vệ nên mới để trộm đột nhập nơi ở của Phương Tố Y như vậy, có chút áy náy.
Hai người nói qua nói lại mãi, dù thế nào bà cũng không nhận tiền của Phương Tố Y, còn bảo cô đi nhanh chút.
“Đừng phí thời gian nữa, bạn trai cô chẳng phải đang chờ bên ngoài à?”