Người đàn ông im lặng không đáp, đôi mắt phía sau cặp kính thoáng qua một chút tức giận, sau đó rất nhanh bình thường trở lại.
Anh nói:
“Tôi sẽ chăm sóc Bạch Thiên, cho thằng bé tất cả những thứ tốt nhất mà tôi có, còn cô… Thanh Vân, đây là lần cuối cùng tôi xuất hiện ở đây vì cô, xin hãy tự trọng.”
“Anh nói tôi không có tự trọng? Anh đang mắng tôi ư? Là Bạch gia các người tệ bạc với tôi!”
Lã Thanh Vân nổi điên túm cổ áo của Bạch Dã, kéo mạnh đến nỗi cây dù trong tay anh nghiêng đi, hai người cũng bị nước mưa tạt ướt hết một góc áo.
Người qua đường trông thấy họ to tiếng cũng dừng lại mà nhìn, tuy rằng trời mưa quá to khó nghe được cụ thể cuộc trò chuyện, tính tò mò vẫn khiến họ phải thả chậm bước chân.
Bạch Dã túm tay của người phụ nữ kia, chân mày nhíu chặt:
“Bạch gia đã làm hết sức.”
“Ha ha, đúng là nực cười, bây giờ anh không muốn chịu trách nhiệm nữa nhỉ?"
Khuôn mặt cô đỏ bừng bừng, mùi rượu xộc thẳng tới làm Bạch Dã chỉ có thể thở dài một tiếng.
Lúc này không thể nói chuyện được nữa, anh giơ tay vẫy được taxi liền đẩy cô gái vào trong, nói địa chỉ cho tài xế xong là xoay người đi thẳng.
Lã Thanh Vân nằm dài ra ghế, thực chất cô không hề say đến mức mất lý trí, có lẽ Bạch Dã cũng biết cô muốn cố tình gây sự nên mới lạnh lùng đuổi cô đi như vậy.
Tạm thời giải quyết xong chuyện của Lã Thanh Vân, Bạch Dã gọi điện thoại cho anh trai mình.
Giọng Bạch Khải lo lắng:
“Sao rồi?”
“Ngày mai em sẽ liên hệ lại với cô ấy, lúc này cô ấy say quá rồi, không nói chuyện bình thường được.”
“Có lẽ Thanh Vân vẫn chưa bỏ cuộc đâu, muốn Bạch gia cho cô ấy một danh phận chứ không phải cung cấp tiền hàng tháng rồi mặc kệ cô ấy ở bên ngoài lăn lộn.” Bạch Khải thở dài.
Năm đó, Lã Thanh Vân khóc lóc đến tận Bạch gia đòi chịu trách nhiệm cái thai trong bụng làm họ một phen hú vía, không kịp chuẩn bị.
Cô nàng nói rõ vì đêm ấy uống quá nhiều nên lên giường với ai cũng chẳng nhớ, Bạch Khải lập tức tái mặt nhìn em trai.
Ban đầu Bạch gia tức giận không tin, còn nổi trận lôi đình, nhưng Lã Thanh Vân ăn vạ, nằm khóc trước bậc thềm nhà họ.
Sợ người dị nghị, hai bên cuối cùng đã đạt thành một giao ước.
Lúc ấy, Bạch Dã nhìn thấy ánh mắt né tránh của anh trai liền hiểu hết mọi việc.
Bạch Khải lén lút nói với em trai:
“Say rượu loạn tính, là anh sai, nhưng mà anh không thể nhận được! Chị dâu của em bệnh tim, bây giờ cô ấy cũng đang có bầu!”1
Bạch Dã cũng sợ chị dâu sức khỏe kém sẽ vì chuyện này mà sốc đến mức ra đi cùng đứa con trong bụng, anh chỉ có thể hy sinh, đội cái nồi này.
Nghĩ về chuyện mấy năm trước, Bạch Khải áy náy không chịu nổi:
“Xin lỗi, nếu không phải khi đó anh cũng uống quá nhiều thì đâu đến nỗi khiến em bị kéo vào rắc rối như vậy… Anh đã làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của em.”
“Anh đừng nghĩ nhiều.” Bạch Dã lắc đầu.