"Ba, đây là chị tốt bụng đã mua kem cho con lúc chiều đó." Bạch Thiên giữ chặt ống quần của Bạch Dã, tay nhỏ lôi kéo anh, giọng nói non nớt mang theo sự lo lắng.
Dưới đất, máu tươi chảy dài và hòa nước mưa tạo thành một mảng đỏ loang lổ.
Cố gắng nâng mắt lên, Phương Tố Y phát hiện có một người đàn ông đang bung dù che cho mình, tuy không thấy rõ mặt anh nhưng cô lại nhận ra giọng nói của đứa trẻ đang đứng bên cạnh.
Người đàn ông mặc vest đen không lên tiếng, cẩn thận ngồi xuống kiểm tra thương tích trên người cô, tay phải thì ấn điện thoại gọi cứu thương.
Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn xe sau lưng người kia, Phương Tố Y chỉ kịp nhìn thoáng qua một góc mặt của anh, xung quanh bỗng chốc tối đen.
Một lần nữa tỉnh tại, Phương Tố Y phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, toàn thân nhức mỏi không chịu nổi.
Cô khó khăn nâng tay lên sờ trán, vết thương đã được băng bó cẩn thận, mặc dù hơi đau, nhưng cô vẫn còn sống sau vụ tai nạn xe kinh hoàng.
Ở bên cạnh giường bệnh, một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, tay cầm bút vẽ nguệch ngoạc.
Phát hiện cô mở mắt, thằng bé liền buông bỏ thứ trong tay mà chạy đến gần, chiều cao của thằng bé cũng chỉ mới hơn giường bệnh chút xíu, đủ để cô nhìn thấy khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu.
Bạch Thiên nhe răng cười, bất ngờ gọi cô:
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi!”
Gì vậy? Phương Tố Y trố mắt, cô chỉ gặp tai nạn thôi, sao tỉnh dậy đã trở thành mẹ của đứa nhỏ này rồi?
“Bé con…” Giọng Phương Tố Y khàn khàn.
“Chị không phải mẹ của em.
Ba mẹ em đâu?”
Bạch Thiên nghe thế thì hai mắt long lanh ánh nước, môi nhỏ chu ra vô cùng đáng thương:
“Ba lúc nào cũng ở công ty làm việc, con… con không có mẹ...”
Vì vậy nên mới nhận cô làm mẹ? Phương Tố Y thoáng cái đã hiểu, cô nhìn thấy đứa nhỏ sắp khóc thì mềm lòng đưa tay ra ôm thằng bé, dỗ dành:
“Đừng khóc, ngoan ngoan…”
Bạch Thiên mếu máo, dùng cả hai tay nắm lấy tay cô, giọng khẩn khoản như cầu xin:
“Chị xinh đẹp nhận làm mẹ của em thì em sẽ không khóc nữa đâu.”
Phương Tố Y đột nhiên bị ánh mắt nóng cháy của thằng bé tấn công, không biết phải làm sao mới tốt.
Nghĩ tới việc thằng bé không có mẹ, cô xót xa trong lòng:
“Em đừng khóc nữa, nào, có chuyện gì từ từ nói.”
“Hu hu…” Đứa nhỏ bám lấy cánh tay cô, nước mắt tí tách rơi xuống.
Phương Tố Y cạn lời:
“Được được, hiểu rồi hiểu rồi, em đừng khóc.”
Cô có cảm giác nếu mình không chấp nhận thì thằng bé sẽ tiếp tục nhõng nhẽo!
Bạch Thiên dùng tay quệt nước mắt đi, vui vẻ giơ cái chân ngắn ngủn của mình ra rồi cố gắng muốn trèo lên giường bệnh với Phương Tố Y.