Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng

Chương 19




Mẹ tôi cau mày: "Đại Muội đã học cấp hai rồi, cô mua cho nó mấy bộ quần áo phù hợp với lứa tuổi đi."

Dì tôi cười gượng: "Hai năm nay nhà mất mùa, thực sự không có tiền. Hơn nữa, quần áo chỉ cần sạch sẽ là được."

"Nó là con gái, không đòi hỏi nhiều như vậy đâu."

Hồi nhỏ, tôi luôn ghen tị với chị gái, thấy Hồ Lương và dì tôi yêu thương chị ấy hơn hẳn tôi.

Quả thực là yêu thương chị ấy hơn một chút.

Nhưng tình yêu đó so với hoàng thái tử thì cũng mỏng manh đáng thương.

Có lẽ vì được yêu thương đủ đầy nên lúc đó tôi cũng không còn so đo những hành động quá đáng của chị ấy với tôi trước kia nữa.

Tôi trở nên không để tâm đến những ác ý mà tôi từng phải chịu đựng.

Cuối cùng, mẹ tôi đã thuê một công nhân tạm thời với giá ba trăm đồng.

Mỗi ngày trước khi mở cửa sẽ giúp dọn dẹp vệ sinh, chuẩn bị trà nước.

Bà nội ở trong làng gần như nói nát cả miệng: "Đứa con dâu cả nhà tôi đúng là không ra gì, có tiền thà cho người ngoài kiếm, cũng không cho em dâu mình."

"Đúng là Hồ Thiện tai mềm, cái gì cũng nghe lời vợ, tôi nuôi đứa con trai này đúng là vô ích."

Những lời bàn tán cũng truyền đến tai ba mẹ tôi.

Ba tôi còn thở dài, mẹ tôi thì trừng mắt: "Anh không phục à? Anh không biết em trai em gái mình là loại người gì à?"

"Đến lúc đó mời thần dễ mà tiễn thần khó, lần trước mời thần thành con gái mình, lần này anh định mời em dâu đến làm gì?"

Ba tôi đỏ bừng mặt, mắng: "Trước mặt con cái, em nói bậy bạ gì vậy?"

Ông chuyển chủ đề: "Bây giờ tiệm mạt chược của em mở lớn như vậy, cũng phải chú ý một chút, cẩn thận người khác ghen tị."

Thực ra lúc đó đã có người ghen tị rồi.

Ăn cua cần có dũng khí và trí tuệ, còn chạy theo thì rất mù quáng và dễ dàng.

Sau khi tiệm mạt chược của mẹ tôi làm ăn phát đạt, ngày càng có nhiều tiệm mạt chược mọc lên như nấm sau mưa.

Lúc đó tôi mới biết thì ra ở cái huyện nhỏ này lại có nhiều người ngày đêm cắm đầu vào bàn mạt chược đến vậy.

Có người dựa vào tiền ba mẹ cho, có người dựa vào đi vay khắp nơi, có người dựa vào chồng đi làm, còn có người…

Dựa vào việc bán sắc tướng.

Trong tiệm mạt chược, những chuyện dơ bẩn của đàn ông đàn bà rất nhiều.

Mặc dù có nhiều tiệm mạt chược nhưng tiệm của mẹ tôi mở sớm, lại phục vụ tốt, lượng khách vẫn tương đối ổn định.

Bà đối xử với chúng tôi hào phóng hơn trước nhiều, tiền tiêu vặt đều đưa từng tờ năm đồng.

Bà có tiền dư để cho hai anh trai đi học thêm, còn mua cho tôi chiếc váy mới nhất, còn hỏi tôi có muốn học lớp năng khiếu không.

Học vẽ, học nhảy, học nhạc đều được.

Bà nghe khách hàng nói, ở tỉnh thì các bậc cha mẹ đều cho con gái học những thứ này. Nó rèn luyện khí chất tốt, không nói đến chuyện thi cấp hai có thể cộng điểm, sau này lớn lên cũng dễ tìm đối tượng.

Chỉ là bà không còn thời gian làm bữa sáng, quản việc học hành và sinh hoạt của chúng tôi nữa.

Tôi có thể hiểu cho bà. Bà rất mệt, vì thường xuyên thức đêm, tinh thần cũng không tốt như trước.

Kiếm tiền và nuôi con, dù là những người làm công ăn lương có trình độ cao hiện nay, muốn cân bằng cũng rất khó.

Nhưng kết quả của việc buông tay con cái chính là, nếu không có sự tự chủ tuyệt đối thì rất dễ trượt dài xuống vực thẳm.

Lúc đó tôi còn học tiểu học, ít tiếp xúc với những điều kỳ lạ trên đời.

Nhưng anh cả và anh hai đã học lớp mười hai.