“Này!Vậy cô có nghĩ đến lúc cô bỏ đi thì Tiểu Viêm sẽ rất thương tâm hay không? Côcũng chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình thôi sao? Hoàn toàn không lo lắng đến nhữngngười khác?” Hạ Vũ Trạch thật sự phát hỏa, trong não cô gái này chỉ có đậu hũkhông thôi sao? Có thể hiên ngang lẫm liệt nói ra nhưng lời như vậy. Hắn thậtsự chán ghét cái cảm giác này, cô ta nghĩ mình là ai, là siêu nhân hay sao? Chỉlà một đứa con gái không việc không tiền lại mang thêm cái bụng bầu thì đi đâu,ăn gì, ở như thế nào chứ?
“Khôngsao. Tiểu Viêm chĩ là nhất thời ỷ lại vào tôi. Có lẽ qua một đoạn thời gian sẽđem tôi quên mất không còn một mảnh cho mà xem”
“Nóivậy mà nghe được à? Vậy cô có thể quên Tiểu Viêm, quên ta, quên hết thảy quanhệ đã phát sinh giữa chúng ta sao?”
ChuHiểu Hiểu không biết nên nói cái gì. Đúng vậy! Cô có thể quên hết sao? Cô làmthế nào có thể quên được đây? Gương mặt của hắn mội một khắc đều hiện diệntrong đầu cô. Cô biết mình thích hắn, thật thích hắn. Thế nhưng thích thì cóthể làm được cái gì? Bọn họ là hai ngườiở hai thế giới khác nhau, hơn nữa hắn còn thật chán ghét cô không phải sao?Nhưng mà… cô lại thật sự rất thích hắn.
“Chú…tôi thật sự rất thích Tiểu Viêm, cũng rất thích chú. Các ngươi khiến tôi cảmthấy được ông trời rốt cuộc cũng nhìn đến tôi. Chú cũng biết tôi là loại ngườigì, tôi không xứng có được nhiều như vậy. Làm người cũng phải biết chừng mực, ởcùng một chỗ với mọi người tôi thật sự rất hạnh phúc nhưng mà cái loại hạnh phúcnày một ngày nào đó cũng sẽ phải thuộc về người khác, nếu làm cho tôi chính mắtnhìn thấy ngày đó, tôi sẽ đau lòng lắm”
“Đángchết! Cô thật sự… thật sự đáng chết mà!” Hạ Vũ Trạch hết chỗ nói rồi, cô rốtcuộc nghĩ muốn cái gì đây? Có thể nói loại hạnh phúc này có thể thuộc về ngườikhác? Nếu cô nguyện ý thì hắn nhất định cũng sẽ không từ chối, hiện tại ngaychính hắn cũng không hiểu rõ bản thân mình nữa là.
“Chú!Chú đừng chán ghét tôi, tôi lập tức liền rời đi” Nói xong, Chu Hiểu Hiểu liềnxốc lên chăn trên người.
Hạ VũTrạch đem cô ấn trở lại trên giường, không đợi cô phản ứng lại đã dùng đôi môihôn trụ lấy. Hắn bá đạo hôn cô, giống như muốn đem tất cả trong cái bụng đầytức giận của mình phát tiết ra nụ hôn này.
“Ưm!Chú…” Chu Hiểu Hiểu lập tức đẩy hắn ra, hô lớn “Chú đang làm cái gì a?”
Hạ VũTrạch lảo đảo một chút, sau đó chấn trị thân mình chỉ vào cô và nói “Chu HiểuHiểu! Cô nhớ kỹ cho ta. Không có sự cho phép của ta, cô đừng có cái ý nghĩ bỏđi”
Hắnkhông biết chính mình vì cái gì lại nổi giận khi nghe được Chu Hiểu Hiểu nóiphải rời khỏi, trong lòng lửa nóng bốc lên. Hắn thừa nhận rằng mình ở đây làthích cô, nhưng mà sự thật đã xảy ra ngay trước mắt… hắn thật sự thíchcô.
“Chú!Chú rốt cuộc là muốn tôi phải như thế nào đây?” Nói xong, Chu Hiểu Hiểu lạitràn đầy nước mắt “Chú có biết rằng bản thân chú như vậy sẽ khiến cho lòng tôirất khó chịu hay không? Rõ ràng là thật chán ghét tôi mà lại muốn hôn tôi, vìcái gì rõ ràng biết chú thật sự rất chán ghét tôi mà tôi không ngăn được bànthân mình thích chú. Chú già a! Chú lông trắng a! Bạch tạng a! Ông chú ngungốc! Hu hu hu… Oa oa…”
NhìnChu Hiểu Hiểu rơi lệ, tâm của Hạ Vũ Trạch cũng theo đó treo lên trời. Hắn khônghiểu được trong lòng của mình đối với cô gái trước mắt này là như thế nào, cóthể là bởi vì cô đang mang thai con của mình cho nên hắn mới có thể lo lắng.Đúng vậy! Nhất định là như vậy rồi. Nếu không có đứa nhỏ này, hắn nhất định sẽbắt cô bỏ đi, đừng bao giờ xuất hiện nữa.
Nghĩvậy, hắn hô lớn “Cô câm miệng cho ta. Cẩn thận đánh thức Tiểu Viêm”
ChuHiểu Hiểu ngây ngẩn cả người, thì ra hắn thật sự không thích cô, cho dù côkhông cẩn thận mang thai thì hắn cũng sẽ không bao giờ thích cô mà chỉ càngthêm chán ghét cô. Hắn nhất định sẽ cảm thấy cô chính là một người vô sỉ, vô sỉđến nỗi ỷ vào chính mình uống rượu say để trèo lên giường của hắn, hiện tại lạicàng vô sỉ mang thai con của hắn. Cô nên đi, cô đã sớm nên rời đi rồi, nếukhông phải bởi vì lòng tham muốn hắn báo đáp mình thì sẽ không phát sinh chuyệnnhư vậy, sẽ không có uống rượu, sẽ không mang thai, Tiểu Viêm cũng sẽ không bịbắt cóc đến xém chút mất mạng.
Càngnghĩ thì cô lại càng chán ghét chính mình, liền cảm thấy được chính mình hoàntoàn không có bất kỳ lí do gì để ở lại đây cả.
Thấy côkhông nói lời nào, Hạ Vũ Trạch ý thức được có lẽ là chính mình vừa rồi quákhích đã nạt nộ cô, vì thế hắn điều chỉnh hơi thở một chút đối Chu Hiểu Hiểunói “Tóm lại, lo mà dưỡng thai cho tốt. Mọi chuyện cứ chờ cô sanh đứa nhỏ rarồi hãy nói tiếp”
“Khôngcần! Tôi còn phải về nhà. Tôi không sao cả” Cắn môi, nàng ngăn nước mắt rơi ra,nói.
“Chờ côsanh đứa nhỏ ra rồi thì tôi sẽ đưa cô tiền, đến lúc đó cô nghĩ muốn làm gì đềutùy cô” Trời ạ! Hắn rốt cuộc là đang nói cái gì đây? Căn bản là hắn không nghĩlà mình sẽ nói như vậy nhưng mà… vừa nghe đến chuyện cô muốn về nhà, hắn liềnsinh khí.
“Chú…”Chu Hiểu Hiểu buồn bã cúi đầu nói “Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn về nhà màthôi”
“Bảo côlo dưỡng thai cơ mà, cô làm sao mà không bao giờ chịu hiểu lời nói của ta thếhả? Đáng chết!” Hạ Vũ Trạch bắt lấy bả vai cô hét lớn.
Mà ChuHiểu Hiểu thân mình hơi lung lay một chút, suy yếu nói “Van cầu chú… Làm chotôi về nhà đi…”
Nóixong cả người dựa vào Hạ Vũ Trạch bất tỉnh nhân sự. Lúc này, Hạ Viêm chậm rãimở hai mắt, từ trên giường ngồi dậy, mắt buồn ngủ mông lung nhìn xung quanh.Đột nhiên nhìn đến cảnh chú ba ba của nó ôm mẹ ngồi trên giường bên cạnh, nólập tức lấy lại tinh thần nhảy đến bên cạnh bọn họ.
“Chú baba! Mẹ đã thức dậy chưa?” Nó hưng phấn nói.
Hạ VũTrạch không nhìn nó, nhìn chằm chằm Chu Hiểu Hiểu trong lồng ngực nói “Tỉnh!Lại đang ngủ!”
“A! Làmsao con vừa tỉnh dậy thì mẹ lại ngủ nha? Thật sự chẳng vui chút nào…”
Lời nóicủa Hạ Viêm, hắn cũng không có nghe được nửa cậu. Xem ra là hắn nói hơi quáđáng rồi, thế nhưng khiến Chu Hiểu Hiểu trực tiếp té xỉu. Căn bản là hắn khôngtính sẽ nói như vậy nhưng mà khi nghe cô một mực bảo muốn về nhà, hắn thật sựrất giận dữ. Có thể là giống như Mạc Lâm đã nói, trong lòng hắn sớm đã có mộtđáp án, chẳng qua là chính mình còn chưa có thừa nhận mà thôi. Nếu hắn buôngtha cho bản thân, thừa nhận rằng chính mình thật ra đã thích cô từ lâu… thì cólàm sao?
“Haizz!”Hắn thở dài, nhìn Hạ Viêm nói “Con ở chăm sóc mẹ, chú ba ba đi tìm bác sĩ”
“Dạ!Chú ba ba!” Nó đối hắn cúi chào thủ thế, Hạ Vũ Trạch chậm rãi buông thân thểChu Hiểu Hiểu ra, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
•••••••••••••Hoa lệ phân cách tuyến •••••••••••••
ChuHiểu Hiểu đã ở bệnh viện hơn mười ngày, thân thể cũng không có gì trở ngại, đứanhỏ trong bụng cũng không sao. Cô mỉm cười sờ sờ cái bụng của chính mình, hơnmười ngày nay hắn cũng không có đến thăm cô. Cho dù có như vậy thì cô cũng thậrất thích hắn, chính là hắn nói sẽ cho cô mang đứa nhỏ đi, còn đưa tiền nuôinấng nó. Tuy rằng cô không không có gì đáng giá để hắn làm điều đó, cũng khôngcó nhiều tiền cho lắm nhưng lòng tự trọng không cho phép cô làm như vậy, hơnnữa cô rất muốn có một đứa nhỏ giống với Tiểu Viêm sẽ ỷ lại vào mẹ nó, sẽ thậtyêu thương mẹ nó.
“ChuHiểu Hiểu, không được khóc” Chu Hiểu Hiểu âm thầm vì chính mình mà cố gắng, sauđó đem quần áo bệnh nhân xếp gọn lại đặt trên giường bệnh.
Thừadịp Tiểu Viêm còn chưa đến, cô phải thật nhanh rời khỏi. Nếu để cho Tiểu Viêmbiết thì cô nhất định sẽ đi không đặng, tuy rằng cô chính là không muốn ra đinhưng nhớ đến lời nói của Hạ Vũ Trạch ngày đó, lòng của cô thật rất khó chịu.Dùng sức lắc đầu, vứt đi ý nghĩ không vui, cô cũng không quay đầu lại mà rờikhỏi bệnh viện.
Hạ Viêmtìm mọi cách năn nỉ Hạ Vũ Trạch mới khiến hắn miễn cưỡng đến bệnh viện. Kỳ thậtmấy ngày nay hắn thật sự rất muốn đến thăm cô nhưng lại sợ hãi vì nếu nhìn thấycô thì hắn sẽ không khống chế được tình cảm của mình. Hắn rốt cục cũng hiểuđược mình thật rất thích Chu Hiểu Hiểu . Hôm nay là hắn hạ quyết tâm sẽ nói chocô biết tất cả… thế nhưng không nghĩ tới đập vào mắt hắn chỉ là căn phòng lạnhtanh không một bóng người, trên giường chỉ còn một bộ quần áo bệnh nhân đượcxếp ngay ngắn.
“Cô ấy…chạy đi đâu chứ?” Hạ Vũ Trạch gầm nhẹ một tiếng.
“Chú baba?” Hạ Viêm khó hiểu nhìn hắn hỏi “Mẹ chạy đi đâu?”
“Chú baba không biết” Hắn dùng lực nắm chặt nắm tay, trong lòng có loại cảm giác nóikhông nên lời. Cô rốt cuộc đã đi đâu ? Thân thể còn rất yếu không phải sao?Đáng chết! Cô gái kia ngay cả báo cũng không báo cho hắn một tiếng đã bỏ củachạy lấy người. Đáng giận!
“Nếu talà ngươi, ta sẽ không bao giờ để thiên sứ của ta vuột khỏi tay” Không biết khinào thì Mạc Lâm xuất hiện buông một câu.
Hạ VũTrạch nhìn hắn lớn tiếng nói “Ngươi thì biết cái gì?”
Mạc Lâmbất đắc dĩ nhún nhún vai “Ta cái gì cũng đều không biết. Bất quá ta biết ngươithích cô ấy, chẳng qua là ngươi không muốn thừa nhận thôi”
“Thíchsao?” Hạ Vũ Trạch lặp lại lời nói của hắn, lầm bầm lầu bầu nói “Hừ! Thì thếnào? Cô ấy đi rồi không phải sao? Có lẽ… ta thật sự đã khiến cô ấy tổn thương”
“Chú baba!” Lúc này, Hạ Viêm túm túm ống tay áo của hắn nhẹ giọng nói “Chúng ta đi tìmmẹ được không?”
“Đi chỗnào tìm bây giờ?” Đứa nhỏ này nói thật dễ dàng, thế giới lớn như vậy, cô muốntrốn hắn không phải thật sự rất dễ dàng sao?
“Đếnnhà của mẹ nha” Hạ Viêm khờ dại nói.
“Concho là mẹ của con còn có thể trở về nhà chờ chú ba ba đi tìm cô ấy sao?”
“Nhưngmà mẹ chỉ có ở đó thôi nha, đồ đạc đều ở đó cả mà”
Nhưngười bừng tỉnh trong giấc mộng, Hạ Vũ Trạch giật mình nhìn thoáng qua Hạ Viêm,lại nhìn đến bên người bạn tốt Mạc Lâm, chỉ thấy Mạc Lâm hướng hắn gật gật đầunói “Có đôi khi ngươi còn không bằng một đứa nhỏ năm tuổi”
Hắnbừng tỉnh đại ngộ liền nở nụ cười. Đúng vậy! Cô ấy nghèo kiết hủ lậu như vậythì làm sao bày đặc có nhà không về chứ? Làm sao có khả năng bỏ hết mọi thứtrong nhà mình được? Nghĩ nghĩ, hắn liền xoay người chạy đi.
“Chú baba đi đâu vậy?” Hạ Viêm túm lấy ống tay áo của hắn, nói.
“Đi đónmẹ con” Hạ Vũ Trạch quay đầu lại đối với nó cười cười, tiếp theo hướng Mạc Lâmnói “Giúp ta trông Tiểu Viêm!”
Nóixong hắn liền chạy đi.
“Chú baba! Con cũng muốn đi” Hạ Viêm vừa muốn chạy đến lại bị Mạc Lâm ngăn cản “ChúMạc?”
“Để mộtmình chú ba ba của con đi đi. Như thế tốt hơn” Nhìn nơi bạn tốt biến mất, hắnkhông có nhìn lầm, Chu Hiểu Hiểu là một người rất đặc biệt, một người đặc biệtkhiến cho Hạ Vũ Trạch yêu sâu sắc.