Tôi lật đật lôi điện thoại ra xem lại thời gian, đã chín giờ bốn lăm phút, tính sơ quãng đường thì có lẽ sau khi từ biệt tôi không lâu là Cam Linh đã đến tìm người đàn ông tên Thẩm Lục này.
Cam Linh đều nhịp chân bước ra từ con hẻm sâu, một tay gác sau lưng Thẩm Lục như là đang khống chế con tin, còn xung quanh đầy ắp cảnh sát lăm lăm khẩu súng trên tay, đạn lên nòng sẵn. Vẻ mặt cô ấy cực kỳ nghiêm túc, nhìn về phía đường phố. Trên đường không một bóng người, cô ấy buông Thẩm Lục ra, ông ta bước đi hệt như một con vịt, hai cái chân dang ra thật rộng. Ông ta đang hốt hoảng cực độ, đi được một bước lại ngoái nhìn Cam Linh một lần, tựa như Cam Linh đang cầm món vũ khí gì đó trong tay, chỉ chực chờ đến lúc ông ta đi được mười mấy bước là nổ súng diệt khẩu.
Cam Linh xua tay, thình lình bật cười với vẻ hơi bất đắc dĩ.
Tôi núp sau bức tường hợp kim nhôm, giấu mình trong bóng tối, chỉ dám giơ nửa cái điện thoại và bật chế độ chụp hình, quan sát hai con người ngay trước mặt thông qua màn hình điện thoại.
Thẩm Lục bước đến căn nhà của ông ta ở phía này, túm lấy ổ khóa theo thói quen, nhưng lại tăng tốc độ nhanh hơn nữa, lủi qua một con hẻm nhỏ khác.
Cam Linh đứng yên tại chỗ một lúc lâu, rồi khoanh tay đi về phía trước với dáng vẻ cô đơn. Cô ấy đến đứng bên cạnh lề đường, khuôn mặt quay sang phía xe cộ và người qua lại, thỉnh thoảng giơ tay đuổi mấy con muỗi vo ve. Tôi chỉ soi được đến chỗ sau lưng cô ấy, tất cả đều chìm trong tấm màn tối đen. Bẵng đi một lát, cô ấy cúi đầu nghiền cái gì đó dưới mũi chân, rồi lại hơi ngẩng đầu nhìn chăm chú dòng xe tới lui.
Nhưng tôi vẫn bị vạch mặt, Cam Linh nhạy bén hơn tôi nhiều. Chúng tôi đã đến một con phố nghèo túng đã từng nhộn nhịp phồn hoa vào bảy năm trước, lác đác người cưỡi xe điện mượn đường xuôi về hướng nam. Còn bốn phía xung quanh đây là những tiệm điện thoại đã đóng cửa, hoặc là cửa hàng tiện lợi ế ẩm (5). Lá cờ đỏ bạc phếch và khu chợ cũ ở hai bên phần đường đông và tây châu vào nhau như hai ông lão đang đọ thế cờ, cùng đối mặt với ngọn đèn đỏ chính giữa con đường.
Lúc tôi đang băng sang đường thì bỗng dưng Cam Linh xoay đầu.
Nơi này không có xe chạy qua, hành động bám đuôi của tôi bị bắt tận mặt, tay chân lập tức luống cuống.
Cam Linh chạy ra giữa đường, kéo cổ tay của Khương Tiểu Hồi vô dụng đang hốt hoảng lôi vào vỉa hè.
Cô ấy thật sự là cẩn thận, nhưng mà qua tận năm phút mới có một chiếc xe ầm ầm lướt qua.
Trước cửa hàng tiện lợi, không biết ai đã tạt nước ra đường, hiện tại có vệt bẩn loang ra như tấm bản đồ.
Chúng tôi đang đứng song song trên lối đi bộ, tôi cực kỳ xấu hổ, cúi đầu dụi dụi cái điện thoại, thấy pin tụt còn ba mươi phần trăm thì lập tức nhét vào túi quần. Bàn tay trái tôi xoa nắn hết ngón tay bên phải, rồi đổi sang chiều ngược lại, xoa các đốt ngón tay loạn xì ngầu cả lên. Cam Linh thì chấm được một cái nắp giếng gần đó, lấy chân dẫm dẫm mấy cái, đoạn thu chân lại, túm lấy tôi kéo đi lên phía trước mấy bước.
"Cô đang theo dõi tôi." Cam Linh khẳng định.
Tôi tiến lên một bước, kiếm đại cái lý do: "Mấy ngày này cô... đã tận tình chăm sóc tôi, cảm ơn cô."
"Không thể nhắn WeChat à?"
"Điện thoại tôi hết pin..."
Lời nói dối hệt như cái xác bong bóng đã bị nổ tung dính vào chóp mũi, thế mà tôi vẫn còn muốn mạnh miệng chu môi thổi khí vào trong.
"Từ đây cứ đi thẳng về trước là đến đập chứa nước của huyện. Ở đó có con đường nhỏ dẫn ra hướng Tây Bắc, sau đó leo lên một khúc sườn dốc rồi đi dọc theo nó thật lâu là cô sẽ thấy được đường sắt, hai bên đều có lưới sắt che chắn. Nhưng trước kia có đứa nhóc gan cùng mình lấy đinh sắt dán vào dao mà chơi, cho nên khám phá được một con đường mòn rất bí mật, nếu bò vào đó là có thể lật người qua hàng rào và đi vào đường ray." Cam Linh bỗng dưng lôi cánh tay tôi đi, vươn tay chỉ tận vào hướng bắc trống trải.
Chỗ cô ấy nói quá mức xa xôi, nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ thì tôi chỉ thấy được những ngọn đèn cô độc tít mù khơi và những bảng quảng cáo nhạt nhòa, chuyến xe buýt cuối cùng đang đủng đỉnh chao đảo rồi đậu lại ngã tư, nhả ra ba bà cụ lớn tuổi.
Cam Linh xoa chóp mũi, ngoái lại liếc nhìn tôi, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó. Thời gian qua đi thật lâu, cô ấy chợt lên tiếng: "Chúng ta đi xem đi."
"A... Cái gì vậy..."
"Cô đã tới đây rồi, không phải cô muốn biết tôi đi đâu sao?"
Tôi không thể nào biện giải rằng thật ra tôi không có tò mò gì đâu, đến khi tỉnh hồn lại thì tôi đã đeo theo chân cô ấy rồi.
Tình huống đang trở nên kì quái vô cùng, Cam Linh và tôi một trước một sau thả bước trong màn đêm huyện Năng, mãi cho đến khi ánh đèn bị bỏ lại sau lưng, ánh sáng phố thị dần ảm đạm, tiếng kêu râm ran của lũ côn trùng núp trong cỏ dại biến thành ồn ào inh ỏi, giống như chúng vừa cướp được micrô rồi hát vang lên.
Lúc mới đầu tôi không quen với việc bị bóng tối bủa vây, ráo riết nắm chặt tay áo Cam Linh, sau đó mới thấy luồng ánh sáng mơ hồ len lỏi vào xung quanh.
"Mười lăm năm trước, có một chuyến tàu lửa chạy qua đây vào tầm giờ này, khi đó tôi làm tiếp viên trên tàu."
"Ồ."
"Có thằng khách cố ý sờ tôi, tôi quay lại định đấm nó một cú. Nhưng chợt có người mặc áo khoác da kế bên lao ra đá nó thay tôi... Sau đó tôi đi theo người mặc áo khoác da kia."
"Rồi thì tôi tới huyện Năng." Cam Linh quay người đi, khung cảnh bốn bề không ngừng trôi về phía trước, tôi sợ Cam Linh đâm đầu vào cái không gian nào đó tôi đi không đặng, vội vắt óc kiếm lời hay ý đẹp khuyên nhủ cô ấy: "Chúng ta đi xa quá rồi, trời cũng đã tối nữa, trở về đi."
"Mỗi lần tôi tới huyện Năng là mỗi lần tôi lại mang theo tham vọng tràn trề, tôi có thể làm được tất cả mọi thứ, tôi có cuộc sống tốt đẹp, cũng có hi vọng cho việc báo thù, cái gì cũng có cả. Nhưng mà tôi là kẻ thối tha từ nơi khác... chả là cái gì hết, không làm được trò trống gì, điên tới điên lui cũng chỉ là tự mình đấu với mình - chụp nhiều hình như vậy, tìm được nhiều người như vậy thì được ích lợi gì chứ?"
Cam Linh tiếp tục chân thấp chân cao bước đi trên mảnh đất hoang, lúc đi ngang qua đập chứa nước thì tôi bắt đầu thở hào hển, thể lực tôi vốn kém, dần dà nới rộng khoảng cách với Cam Linh.
Nhưng tôi sợ cảnh cô đơn một mình nơi đồng không mông quạnh thế này, Cam Linh cũng không dừng lại chờ tôi, tôi chỉ có thể ráng sức chống đầu gối lê người về phía trước, cặp giò trĩu nặng từng giây từng phút như hụt chân vào vũng bùn.
Rốt cuộc tôi lết không nổi nữa, vừa vặn đến cái sườn dốc Cam Linh kể nọ.
Tôi ôm chầm một thân cây rồi dựa vào, Cam Linh cách tôi vài chục bước, vẫn cứ nện bước đều đều, hơi thở nhẹ nhàng.
"Cô Tiểu Khương này."
"Tôi đi không nổi nữa, thật sự xin lỗi cô... đã tự tiện đuổi theo... Lần sau tôi không dám nữa."
Tôi cảm thấy là Cam Linh đang cố tình tra tấn tôi, và vô cùng hối hận về quyết định bốc đồng của mình.
"Tới thì cũng đã tới rồi." Cam Linh bày ra cái câu nói vạn năng không đường cự tuyệt kia, tôi cũng trưng ra cái chân cứng ngắc của mình, lắc đầu quầy quậy: "Tôi đi không được, thật sự là không được đâu..."
"Vậy cô cũng không thể quay về được."
Thế này lại càng không cách nào từ chối nữa, tôi cọ lưng vào cái cây hệt như con tinh tinh lớn đang gãi ngứa, chần chừ một lát rồi khó nhọc đưa chân ra.
Cam Linh túm chặt tay tôi: "Đừng bỏ cuộc, đã đi đến đây rồi..."
Tôi nghe mà cảm thấy cô ấy có ý gì đó, chẳng thà nói là cô ấy đang khích lệ chính mình còn hơn là đang khích lệ cho tôi. Cô ấy nắm tay tôi, tôi cúi người, cái bóng trên đất vừa co quắp vừa dài ra.
Tôi đã chuẩn bị tốt tinh thần tạm biệt giờ lên lớp ngày mai, ý chí sục sôi cứ như ra trận đánh giặc. Cam Linh tựa như huấn luyện viên tập thể hình động viên tôi, không nhiều câu nhiều chữ mà chỉ nắm chặt ngón tay một chút, là tôi đã được kèn cổ vũ lên dây cót, tinh thần hăng hái ngẩng đầu lên.
Nhưng khi nhìn thấy dòng nước bắn tung tóe từ con đập, rồi còn vách đá trơn trượt đầy rêu phong ẩm ướt dọc theo sườn dốc, lập tức bao nhiêu ý chí trong tôi phút chốc xì hết ra ngoài. Tôi ngồi bệt xuống đất, mặc kệ Cam Linh đang dợm bước leo lên cái vách đá chênh vênh kia, lại còn vươn tay muốn đỡ tôi, thì tôi cũng lắc đầu như trống bỏi, ngồi ra đất ngay tức khắc.
Cam Linh hếch cằm nhìn tôi, tôi nhặt cục đá lớn dưới đất lên, kéo lê đến cạnh vách đá, đá nó vào nước.
Lộc cộc - cục đá rơi xuống, bị nước nâng lên, xô đi, tựa như hòn sỏi nhỏ bé bị dòng nước cuốn vào chỗ vô hình nào đó.
Nếu mình mà té xuống -
Tôi lập tức lết ra xa xa, ôm chặt đầu gối.
Cam Linh nói: "Cô cứ như vậy thì sẽ bị tôi moi ra tên của kẻ sát nhân đấy."
Tôi không biết mấy việc này liên quan thế nào đến nhau, lắp bắp mãi không nói nên lời.
"Hiện giờ ý chí muốn đến được nơi đó của tôi cũng giống như quyết tâm giết người của tôi vậy - " Cam Linh chỉ vào tấm lưới sắt cao cao cuối con đập.
"Nếu quyết tâm của cô không bằng tôi, thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ... phá vỡ sự đề phòng của cô, rồi cô sẽ thành thật nói về hắn với tôi."
Tôi cãi lại, mấy việc này không giống nhau, trước giờ tôi chưa từng tới đây, mà bây giờ lại là ban đêm nữa. Cô chiếm hết cả thiên thời địa lợi, lại còn khỏe mạnh dẻo dai, trong khi tôi không có rèn luyện thể lực, chỉ là đi theo sức của mình, thì làm sao có thể nói là tôi không có quyết tâm được.
"Vậy chúng ta đánh cược đi, nếu cô bắt kịp tôi, tôi sẽ không bao giờ hỏi cô danh tính hung thủ nữa." Cam Linh thẳng tay ném ra lợi thế lớn nhất.
"Tôi không tin đâu, trừ phi cô thề đi."
Cam Linh đáp lại: "Tôi phải thề với cái gì đây? Với thần thánh phương nào? Hay là thiên địa tổ tiên gì đó?"
Tôi muốn nói cô thề với hồn Trịnh Ninh Ninh trên trời có linh đi, nhưng vòng đi vòng lại vẫn không nói điều đó ra.
Cam Linh vẫn luôn thúc giục tôi, cứ khăng khăng bắt tôi mạo hiểm bò trên vách đá lúc quá nửa đêm, bất chấp nguy cơ té xuống bị nước cuốn trôi mất xác - hôm nay là ngày vận động nhiều nhất đời tôi, thể lực tôi và Cam Linh chênh lệch rõ ràng như trời với đất vậy.
Vô số khả năng ùa đến trong đầu tôi:
Leo lên vách đá là tính mạng tôi sẽ lọt vào vùng nguy hiểm, nếu không khai ra tên tuổi hung thủ thì Cam Linh sẽ đá tôi xuống nước.
Hoặc là cô ấy cứu tôi một mạng trên vách đá, sau đó lấy đạo đức, báo ân mà bức tôi đi vào khuôn khổ.
Mà cũng có thể là hôm nay cô ấy đã triệt để nhận ra là mò kim đáy biển thật sự rất vô vọng, người đã điên hoàn toàn rồi, quyết định đá tôi vứt xác cho xong.
Bỗng Cam Linh nâng lên ba ngón tay: "Cô Tiểu Khương này, tôi thề với chính bản thân mình, tôi cam đoan với cô là - nếu cô tiếp tục theo tôi tới được chỗ đã định, tôi sẽ không bao giờ hỏi cô về hung thủ, cũng không bắt cô nhìn hình ảnh, và cũng không đi quấy nhiễu mấy người trường Cây Mận nữa. Tôi tự đến tòa án, đến nhà tù, đến đồn cảnh sát, nếu cố ý đánh người rồi bị còng đầu vào ngục thì chỉ đi hỏi thăm phạm nhân trong đó - tôi có làm gì thì cũng không hỏi cô về hắn nữa."
Tôi vẫn cứ băn khoăn.
"Cô dám đánh cược sao?" Cam Linh bắt đầu khiêu khích, ngón trỏ và ngón áp út hơi đong đưa, giống như nếu tôi lâm trận bỏ chạy thì cô ấy sẽ gập chúng lại và sỉ nhục tôi nặng nề, "Hoặc là bây giờ cô nói tên hắn cho tôi luôn đi, cô có thể đứng ở trên đạp tôi đấy, đá tôi lăn xuống cho khuất mắt, cuối cùng sẽ không còn ai làm phiền cô nữa - "
"Tôi không để bụng việc cô tới tìm tôi."
"Hửm?"
"Bị người nhà quấy rầy phiền toái... là tôi xứng đáng bị như vậy."
Tôi hung hăng nhét điện thoại sâu vào túi, nhưng sau đó vẫn lấy ra đặt lại vào chỗ cũ, buộc chắc dây giày.
"Tôi cũng không phải vì muốn cô không làm phiền tôi nữa, thông tin về kẻ giết người ấy à, hừ, tôi không bán nó đâu! Chúng ta cá cược cái khác đi, nếu tôi theo được tới chỗ hẹn, thì cô phải từ bỏ việc báo thù. Thế nào, cô có đánh cược không?"
Mông tôi chấm đất, chậm rãi tiến về hướng vách đá, tay mới chạm vào là cảm nhận được hàng rêu trơn trượt. Tôi thở hắt ra, hạ quyết tâm, lấy móng tay móc bỏ đám rêu, chọn một khe nứt chìa ra để miễn cưỡng ổn định bản thân.
Dưới chân là dòng nước đang chảy xiết, tôi hung dữ nhìn về phía Cam Linh, gom lại khí thế nhỏ bé của mình: "Cô có dám hay không!"
--------
https://youtu.be/Y2zc2IeVX_g
'Cause your life is the oceanAnd your heart the biggest waveLike a dog in the sunI found my peace in your stormAs I sail for daysI keep drowning, drowning awayWould the gods forgive meFor feeling this way
---------/
amocbinhphuong.
Now then, would you give this song a listen?