Con Thuyền Trống

Chương 59: Biến đổi trong cuộc sống




Sẽ không nhìn thấy bất cứ ai cả

Tôi hết đường chối cãi khi đối mặt với lời lên án của Chu Nhị Đình. Tôi phải giải thích thế nào mới có thể chứng tỏ rằng tôi xem cô ấy là bạn đây? Tôi đã kể mọi chuyện từ đầu đến cuối cho cô ấy, chỉ giấu đi mỗi Cam Linh mà thôi.

Đúng là bởi vì giấu đi Cam Linh, cho nên chuyện này không hợp lý với tính cách của tôi. Tôi là người sống khép kín, không thể làm ra chuyện nổi loạn ầm ĩ được — Chu Nhị Đình nhạy bén nhận biết được điểm này.

Nhưng làm sao tôi có thể giải thích rõ chuyện giữa mình và Cam Linh đây? Bắt đầu từ cái chết của Trịnh Ninh Ninh sao? Hiện giờ tôi đã không còn bí mật gì đáng che giấu nữa, liệu có nên thành thật bày tỏ với người bạn duy nhất này của mình không? Làm sao tôi có thể kể rõ những ngổn ngang trăm mối như nước chảy ngầm, như sóng trào dâng giữa tôi và Cam Linh, cái kiểu ngầm ăn ý trong chuyện tránh đề cập đến hung thủ, là lâu đài cát dựng lên trên biển máu bảy năm trước, là con thuyền nhỏ trôi nổi bấp bênh theo dòng nước. Lời nói của tôi vốn đã tan vỡ thành những mảnh nhỏ, suy nghĩ cũng lâm vào hỗn loạn đổ nát; dòng xe chảy cuồn cuộn dưới lòng đường, hàng cây bên đường toát ra mùi tro xỉ; tôi hơi hé miệng nhưng không thể thốt ra được chữ nào.

Chu Nhị Đình hơi giận dỗi: "Em muốn đi ăn Ma Lạt Thang (1), chị có đi không?"

Tôi nói đi.

Hai chiếc xe điện giống như hai con cá nhỏ phe phẩy đuôi bơi vào con hẻm nhỏ có quán Ma Lạt Thang, xuyên qua một đám trẻ mới tan lớp học thêm rồi dừng lại. Có đứa trẻ thổi ra cái bong bóng kẹo cao su rất lớn, ưỡn ngực kiêu ngạo, bước chầm chậm khoe chiến tích với bạn bè mình. Bốp, bong bóng nổ mất, bã kẹo dính lên nửa khuôn mặt; nhưng đứa trẻ cũng không ngại bẩn, lấy tay và lưỡi trả lại như cũ, rồi lại thổi ra cái bong bóng khác nhưng không lớn bằng cái vừa rồi, bị thủng một lỗ và lại xẹp xuống.

Chúng tôi tiện thể kêu thêm một phần đậu hủ thối lúc nồi lẩu dọn ra (2); Chu Nhị Đình gắp một miếng huơ huơ trước mặt làm tôi nghe mùi hôi, rồi tiếp tục gắp miếng huyết vịt lắc qua lắc lại, cố ý trêu ngươi vì rằng biết tôi không ăn hai thứ này.

Bấy lâu nay Chu Nhị Đình vẫn luôn là con người phóng khoáng rộng rãi, nhưng tôi không biết phải biểu đạt cảm tình của tôi với cô ấy như thế nào. Tôi cảm thấy đây là bạn của mình chứ không chỉ là người đồng nghiệp cùng đi ăn, cùng trông nom tụi nhỏ; nhưng mà tôi luôn luôn ẩn nấp trong địa bàn của mình, thụ động tiếp nhận hành động của Chu Nhị Đình. Cô ấy đến thăm tôi, cô ấy tâm sự hết nỗi lòng của mình với tôi, khi gặp rắc rối thì cô ấy cũng nhờ tôi giúp đỡ —

Đến lần này thì Chu Nhị Đình không căn vặn tôi nữa, như là biết có rất nhiều thứ ùn ứ trong cổ họng tôi sắp phải thoát ra. Cô ấy kiên nhẫn ăn hết những món tôi không ăn được trong chén; ngẩng đầu lên, câu chuyện của tôi đã sôi lên ùng ục, sẵn sàng được nói.

Tôi vẫn là kể ra.

Câu chuyện rất dài, tôi bắt đầu từ thời điểm bảy năm trước, kể về Trịnh Ninh Ninh, rồi đến cái chết của Trịnh Ninh Ninh.

Kể đến lúc Trịnh Thành Cương đến giết người, người đầm đìa máu hỏi tôi có sợ hắn không.

Chu Nhị Đình dừng đũa, mấp máy khóe môi cứng đờ, không kiềm được cảm thán: "Biết vậy em đã mang chị ăn thứ gì cao cấp hơn rồi."

Trong tiệm lẩu đầy tiếng động ồn ào, rồi có thêm đám học sinh tiểu học, trung học chạy tới chạy lui xung quanh, những chiếc đũa dùng một lần và bao ni lông dơ nằm vương vãi trên sàn. Trút bầu tâm sự ở chỗ này hệt như là ném một thứ rác nào đó; trong cái không khí bình dân ồn ã chợt nổi chợt lặng thế này thì tôi càng có thể ăn nói trôi chảy hơn nhiều.

Tôi tiếp tục kể, kể đến những cơn ác mộng và bóng đè trong đêm, kể về sự cứng đầu muốn ở lì với trường Ánh Sáng đến lạ lùng của tôi, để rồi vì thế chia tay với Lộ Kim Thời; lại kể về cuộc sống trong bảy năm qua, rồi một ngày hiệu trưởng bảo tôi gặp rắc rối lớn rồi, tôi đã bị Cam Linh tìm tới cửa.

"Thì ra là thế. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện chị đi chơi với Lý Dũng Toàn vậy?"

Vì vậy tôi tiếp tục nói, tôi nói giữa tôi và Cam Linh có một bầu không khí kỳ quái; tôi không nói được rõ ràng, mà Chu Nhị Đình cũng không phải là bác sĩ tâm lý của tôi. Sợi mì Udon trong chén cô ấy nở trương ra trông không còn ngon miệng nữa, tôi thúc giục em ăn nhanh đi kìa, cô ấy thẳng thừng đẩy cái chén sang bên cạnh.

Thế là tôi tiếp tục kể, kể rằng đêm hôm đó tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, bất chợt cực kỳ muốn ăn cái gì đó. Cho nên tôi ép mình phải ăn, không phải vì đói mà là do khoảng trống trong cảm xúc; sau đó nôn ra như dự liệu, khó chịu đến mức lâm vào tình trạng tiêu cực sup sụy. Đúng lúc đó Cam Linh truyền lý do và động lực cho tôi, tôi bốc đồng quay trở về.

"Sau đó chị ngủ ở... chỗ Cam Linh à?"

"Ừm."

"Nói cách khác thì hai người còn liên hệ với nhau là vì một chuyện mà cả hai đều biết rõ phải không?"

"Có thể nói là như vậy."

"Cho nên chị về huyện Năng là vì cô ấy khuyên chị đi về sao?"

"Cũng là do chị thấy khó chịu nữa..."

Kể cũng lạ, trước mặt Chu Nhị Đình thì tôi có thể thành thật nói ra cảm nhận của mình. Tôi cảm thấy khó chịu, vì vậy tôi ngang nhiên trở về; có lẽ là việc học của tôi ở lớp Cam Linh đã sắp có tiến bộ rồi chăng.

"Nhưng mà tại sao cô ấy lại muốn khuyên chị làm gì? Chị đi theo tên chó con kia thì cũng đâu có ảnh hưởng bí mật giữa hai người đâu, rồi hung thủ gì đó... cũng có quan hệ gì mấy đâu, sao cô ấy lại khuyên chị điều đó vậy?"

"Cô ấy cảm thấy chị không biết từ chối nên sẽ gặp nhiều chuyện rất tồi tệ. Ví dụ như, cô ấy nghĩ nếu không nhắc nhở thì khi chị gặp phải chuyện như vậy, có thể chị sẽ cố chịu đựng và không làm gì cả."

Chu Nhị Đình gật đầu: "Đúng thật."

Tôi xấu hổ cúi đầu xuống, hình tượng của tôi ăn sâu vào tâm trí người khác — Khương Tiểu Hồi là một người nhút nhát, dễ bắt nạt như thế đấy.

Nghe xong bí mật của tôi, Chu Nhị Đình bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, dùng câu chuyện của tôi ăn với cơm và đóng gói phần đậu hủ thối còn dư mang về. Cô ấy bảo hôm nay tôi kể nhiều thứ với cô ấy quá, cần phải dành thời gian tiêu hóa mọi thứ, chờ cô ấy nghĩ thông suốt mọi chuyện sẽ tiếp tục hỏi tôi thêm. Bây giờ tôi chỉ cần trả lời một vấn đề của cô ấy nữa thôi.

"Sao chị nghe lời cô ấy quá vậy, cái này đâu liên quan gì đến việc cô ấy có muốn đi giết người hay không đâu đúng không? Hay là lúc chị lắng nghe cô ấy thì cô ấy đã bị chị cảm hóa và tập trung sự chú ý lên chị rồi nhỉ, đúng là không hợp lý gì hết. Chẳng lẽ chị có tác dụng như thú cưng hả ta, kiểu như an ủi được cô ấy đó? Nhưng mà theo lời chị kể thì lúc chị về đã là đêm hôm tối mịt rồi, phiền chết đi được, an ủi chữa lành chỗ nào chứ..."

Tính Chu Nhị Đình ăn nói bộc trực như thế này; đã qua một lúc rồi mà tôi vẫn chưa thể định hình được câu trả lời, chọn ra phần chính trong lời nói của cô ấy và ngập ngừng thử đáp lại: "Chắc là vì chị không biết từ chối đó?"

Chúng tôi leo lên xe, cuộc trò chuyện đến đây là chấm dứt. Chu Nhị Đình đã hiểu rõ mọi việc, biết trong lòng tôi xem cô ấy như bạn mình. Trên đường về cô ấy lái xe song song với tôi, nói rằng cô ấy muốn thay tôi suy nghĩ chuyện này; tôi bảo em đừng có nghĩ về nó, thứ hai tuần sau đi làm nên đối mặt với Lý Dũng Toàn và nhóm đồng nghiệp thế nào mới là vấn đề đó.

Chu Nhị Đình gân cổ hô to: "Em không có để bụng đâu!"



Tôi không nghe rõ: "Sao vậy?"

Chu Nhị Đình lái chậm lại, xoay người hướng về tai của tôi: "Không sao đâu! Lý Dũng Toàn là cái thá gì chứ!"

"Thật xin lỗi chị!"

"Không sao đâu! Chị không có chuyện gì là được rồi!"

Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình vứt bỏ được cái áp lực trên vai bất ngờ như thế này, chưa kịp chuẩn bị thì nó đã ầm ầm đổ xuống; cảm giác nhẹ nhàng không thể thích ứng ùa đến, nhưng lại nhiều hơn một phần nặng nề mới. Tôi đã vác bí mật này suốt bảy năm ròng, hơn nữa sự góp mặt của Cam Linh đã khiến chuyện này trở nên khác biệt lạ thường. Tối đến tôi trằn trọc mở WeChat chờ câu trả lời từ Chu Nhị Đình, tôi nóng lòng muốn biết trong mắt người ngoài cuộc thì chuyện của mình trông như thế nào, rồi lại nên giải quyết ra làm sao.

Và bỗng chốc tôi nhận ra mình vẫn chưa thổ lộ nỗi rối rắm thật sự của mình với Chu Nhị Đình.

Bởi vì nỗi đau buồn thật sự của tôi được giữ lại trong miệng, không thể diễn tả thành lời giống như một lời chú phong ấn. Sự trả thù của Cam Linh, quá trình chuyển biến trong suy nghĩ và tình cảm của tôi, kẻ sát nhân và Trịnh Ninh Ninh, tất cả những thứ đó trộn lẫn với nhau, đan xen vào cuộc sống như một vết bẩn xấu xí.

Trong lúc chờ Chu Nhị Đình thì tôi nhận được tin nhắn của hiệu trưởng Triệu.

Em đã suy nghĩ kỹ chưa?

Tôi nói tôi còn muốn nghĩ lại. Chuyện xảy đến quá đột ngột, cây mận đã ở đó hơn bảy năm, cũng không cần nhổ nó tận gốc vội vã như vậy. Chị ấy lại gửi cho tôi một số liên hệ WeChat, bảo rằng nếu tôi có hứng thú thì trò chuyện trực tiếp với bạn chị ấy xem thế nào.

Đôi khi con người ta sẽ cảm thấy cuộc đời mình âm thầm biến đổi từ lúc nào không hay; đến khi nhìn lại mới nhận ra con thuyền đã bị đẩy lên đầu đỉnh sóng. Cơn sóng mới bất ngờ đổ ập xuống, thân thuyền xóc nảy, phập phồng xoay tròn. Tất cả đồ vật trên thuyền đều rung chuyển, nghiêng khỏi vị trí ban đầu, họ bắt lấy thứ này thì một thứ khác lại trôi đi, cuối cùng luôn có thứ gì đó thoát khỏi tầm kiểm soát và chệch khỏi quỹ đạo; trước khi cơn sóng đó dừng lại thì không biết sẽ có thứ gì bị đánh mất nữa.

Đèn phòng ngủ vẫn luôn để sáng, tôi cuộn cái chăn dưới chân, nằm ngây ra thật lâu.

Chờ mãi, chờ mãi cho đến khi điện thoại sập nguồn mà vẫn chưa có tin mới. Tôi cứ nghĩ rằng mai là ngày làm việc, đến gặp mặt Chu Nhị Đình là có thể nghe được cảm nghĩ của cô ấy rồi. Vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì cơn buồn ngủ ập tới, trực giác lại đánh thức tôi dậy, nhắc nhở rằng ngày mai là thứ bảy, nếu tôi không bước chân ra khỏi cửa thì sẽ không nhìn thấy bất cứ ai cả.



Chú thích:

(1) Ma Lạt Thang (麻辣烫 - Malatang): lẩu tê cay – cái tên đã nói lên tính chất của món ăn, vừa "tê - 麻", vừa "cay - 辣", vừa "bỏng lưỡi - 烫". Đây là món ăn đường phố phổ biến tại Trung Quốc, cũng có thể được xem như một phiên bản đơn giản của món lẩu, thường là ăn với dầu lạc, và có đặc trưng là rất cay. Thực khách có thể nhúng các loại nguyên liệu mình thích vào tô nước dùng và thưởng thức. Nếu ăn ở ngoài vỉa hè hoặc quán bình dân thì thường gọi theo xiên, nếu ăn ở quán sang hơn thì có thể chọn đồ nhúng và tính tiền theo cân. Ngoài ra Ma Lạt Thang còn có nhiều biến thể khác như trộn mì với nguyên liệu và ít nước dùng hơn, hoặc có thể cho vào ly cầm tay mang đi,...

chapter content



chapter content



chapter content



(2) Đậu hủ thối (臭豆腐): là một loại đậu hủ lên men khá nặng mùi, thường được bày bán ở các chợ đêm hoặc quán bình dân ven đường hơn là trong các nhà hàng. Món này có thể ăn sống, hấp, hầm, hoặc thông dụng nhất là chiên lên và ăn kèm với tương ớt. Màu sắc của đậu hủ thối cũng khá đa dạng, ở vùng Chiết Giang chuộng món đậu hủ thối chiên vàng, ở vùng Hồ Nam lại để đậu hủ thối lên men với một màu đen kịt.

chapter content



chapter content



chapter content



Tấn Giang:

ID Lehughf — 05/12/2023:

Nhị Đình trượng nghĩa ghê hen.

ID Đậu phộng là cây gì thế — 12/12/2022:

Tui thích bạn bè như Tiểu Chu lắm đó.

ID Minh Huyễn — 06/11/2022:

Thật tuyệt khi có được người bạn chịu lắng nghe mình, cho dù là tô mì có trương lên khó ăn nha.

ID 43765641 — 17/10/2022:

Cô giáo Tiểu Chu nè, tui chờ em trở thành người giúp đẩy thuyền nghen (nháy mắt ~)

ID Vol — 08/08/2022:

Thỏ Xinh bị đẩy về phía trước.

ID Tiêu Tiêu — 04/08/2022:



Cô giáo Tiểu Khương là vỏ dao của Cam Linh, Cam Linh cầm tay dạy Tiểu Khương suy nghĩ cho bản thân cô ấy.

ID Sở Tầm — 20/07/2022:

Chu Nhị Đình = công tắc thông gió thủ công của Khương Tiểu Hồi. Ngày thường công tắc luôn đóng, Tiểu Khương đã quen với tình trạng quá tải và chịu áp suất cao trong nhiều năm liền mà không cảm thấy khó chịu. Bây giờ dưới tác động của ngoại lực (Chu Nhị Đình) thì công tắc này đã bật mở, lúc Tiểu Khương bày tỏ nỗi lòng thì áp suất bên trong và bên ngoài đã cân bằng trở lại, cảm thấy nhẹ nhàng hơn đúng không?

ID 50035840 — 16/07/2022:

Tui nhớ Cam Linh ghê.

ID Nấm đùi gà luộc — 16/07/2022:

Có người bạn đáng tin cậy như vậy thiệt là số dzách lun!!!

ID Du khách mùa đông — 16/07/2022:

Tiểu Khương được thở dài nhẹ nhõm rồi.

ID Nàng tiên nhỏ hậu đậu — 15/07/2022:

Tôi cảm thấy Tiểu Khương cần lập sơ đồ tư duy để xem lại tình hình tổng quát, cuối cùng thấy manh mối chỉ về Cam Linh thì mới có thể tỉnh ngộ được ấy nhỉ. Dù không bước chân ra ngoài thì chế Cam có thể tới gặp cô lắm đó nha.

ID Một chuỗi vô nghĩa — 15/07/2022:

Cô giáo Tiểu Khương sắp phải rời nhà trẻ sao...?

ID ddd ding ding dang — 15/07/2022:

Khương Khương còn thiếu một cơ hội mới hiểu rõ à nha!

ID Phi Vị — 15/07/2022:

Thứ bảy Tiểu Khương không bước ra ngoài thì có thể vẫn gặp được Cam Linh đúng không nhỉ? Còn về tương lai của hai người thì tui đoán Tiểu Khương là người sẽ thổ lộ trước... Không biết sau này chị Linh định báo thù thế nào đây. Cũng không rõ tại sao mà tôi cảm thấy chỉ cần mạch truyện đi hợp lý là sẽ có kết quả một chết một bị thương, Tiểu Khương sẽ ở bên gìn giữ chị Linh suốt quãng đời còn lại. Với tác giả nghiêm túc tỉ mỉ thì có thể viết ra thế này lắm đó...

ID Có phải chỉ vì bạn đang ở trên núi này không — 15/07/2022:

Nhân vật cô giáo Tiểu Khương giống như một cô gái bình thường xung quanh chúng ta, hoặc thậm chí là chính bản thân chúng ta lúc còn trẻ. Tốt bụng, thụ động, hơi bướng bỉnh nhưng lại có sự kiên trì với thứ quan trọng của mình. Trong thế giới văn mạng với đầy rẫy những kiểu nhân vật nữ tài sắc vẹn toàn, vượt trội hơn người này thì người như cô ấy thật là hiếm có.

ID Dương tiên nữ nữ nữ nữ — 15/07/2022:

Tiểu Khương đang tìm đáp án cho sự rối loạn trong lòng mình rồi.

ID Cá trong chậu — — 15/07/2022:

Trường Cây Mận đã đổi tên được bảy năm rồi, cô giáo Tiểu Khương nè, khi nào cô sẽ tiến lên phía trước đây nhỉ.



Một trong những hình ảnh "thuyền" mình thích nhất:

"Nhưng làm sao tôi có thể giải thích rõ chuyện giữa mình và Cam Linh đây? Bắt đầu từ cái chết của Trịnh Ninh Ninh sao? Hiện giờ tôi đã không còn bí mật gì đáng che giấu nữa, liệu có nên thành thật bày tỏ với người bạn duy nhất này của mình không? Làm sao tôi có thể kể rõ những ngổn ngang trăm mối như nước chảy ngầm, như sóng trào dâng giữa tôi và Cam Linh, cái kiểu ngầm ăn ý trong chuyện tránh đề cập đến hung thủ, là lâu đài cát dựng lên trên biển máu bảy năm trước, là con thuyền nhỏ trôi nổi bấp bênh theo dòng nước. Lời nói của tôi vốn đã tan vỡ thành những mảnh nhỏ, suy nghĩ cũng lâm vào hỗn loạn đổ nát; dòng xe chảy cuồn cuộn dưới lòng đường, hàng cây bên đường toát ra mùi tro xỉ; tôi hơi hé miệng nhưng không thể thốt ra được chữ nào."

"Đôi khi con người ta sẽ cảm thấy cuộc đời mình âm thầm biến đổi từ lúc nào không hay; đến khi nhìn lại mới nhận ra con thuyền đã bị đẩy lên đầu đỉnh sóng. Cơn sóng mới bất ngờ đổ ập xuống, thân thuyền xóc nảy, phập phồng xoay tròn. Tất cả đồ vật trên thuyền đều rung chuyển, nghiêng khỏi vị trí ban đầu, họ bắt lấy thứ này thì một thứ khác lại trôi đi, cuối cùng luôn có thứ gì đó thoát khỏi tầm kiểm soát và chệch khỏi quỹ đạo; trước khi cơn sóng đó dừng lại thì không biết sẽ có thứ gì bị đánh mất nữa."



Ai trước đây?

Tui: Chà. Nhìn lại thì từ chương 50 tới giờ có nhiều gạch hen, chiến trường tình cảm của 2 người hơi bị dữ dội luôn =)) Với ở trên có comment đoán bạn Thỏ tỏ tình trước kìa, mấy bạn cũng đoán thử xem ai bắt đầu trước nào:">>>

Cam Sói Lớn: Lần này tui không trả lời đâu đó.

Khương Thỏ Con: Thật ra thì cũng đơn giản thôi, mọi người cố lên nha ^^



Ed: Hà hà, thế là chạy KPI thành công rực rỡ, tuần sau mình sẽ trở lại tiến độ bình thường nha. Chúc các bạn mùa Noel và cuối năm vui vẻ:D

===============