Chị chẳng quan tâm đến cảm xúc của em chút nào hết
Lúc sau tỉnh giấc, thế giới tràn ngập tin nhắn của Lý Dũng Toàn.
Không biết điện thoại đã được sạc đầy từ khi nào, hiện tại đang rung lên ầm ĩ. Bây giờ là mười một giờ rưỡi trưa, trước khi Lý Dũng Toàn báo cảnh sát thì tôi gửi lại phản hồi trong nhóm chat.
Khương Hồi Hương: Xin lỗi đã làm hai người lo lắng, tôi đã trở về huyện Năng rồi.
Lý Dũng Toàn: Tại sao đùng cái chị chạy về vậy!
Lưu Minh: ??
Tôi không muốn nhớ lại phần tiếp theo của câu chuyện nữa.
Tôi biết bỗng dưng mình chạy về huyện Năng là một vấn đề cực kỳ hóc búa. Cam Linh nói em có báo trước hay không thì cũng vậy thôi, cứ quay về là họ sẽ bực bội cả. Đừng có để chuyện này trong lòng, ích kỷ một chút đi.
Tôi bị dạy dỗ bài học ích kỷ, buổi chiều thì còn xin lỗi vì mình đã về mà không báo trước, nhưng đến lúc tối thì đã đổi giọng, bảo là tôi có việc gấp phải trở lại trong huyện. Dù sao chuyến đi chơi với hai người cũng không vui vẻ mấy, báo trước cũng chẳng ích gì. Chuyện tiền bạc chúng ta đều phân chia sòng phẳng, tôi không có nợ tiền ai, hai người cứ đi chơi đi, đừng để ý đến tôi.
"Em cảm thấy... dù mình cứ nói qua mạng như vậy thì chuyện này cũng là lỗi của em." Tôi buông điện thoại xuống; Cam Linh giám sát tôi không được nói câu xin lỗi, khiến tôi phải vắt hết óc tìm cớ nói lung tung. Nước ngâm chân đã lạnh, Cam Linh ném gói thuốc vào trong và đổ thêm nước ấm, rồi nhân cơ hội cúi đầu nhìn tin nhắn tôi vừa gửi, cảm thấy việc này có thể kết thúc ở đây, lấy điện thoại đi.
"Em có đi chơi với bạn trên mạng đâu chứ." Cam Linh nói.
"Nhưng em đã gây rắc rối cho hai người họ..."
"Khương Tiểu Hồi." Cam Linh cất cao giọng, tôi không dám tiếp lời, cúi đầu cố gắng soi mói chỗ xấu của hai người kia nhằm thêm phần tự tin cho sự ích kỷ của mình hơn một chút.
Lưu Minh thì có đấy, nhưng với Lý Dũng Toàn thì tôi không cảm thấy cậu ta làm sai chỗ nào cả.
"Em thấy Lưu Minh không tốt lắm, khá là khó chịu... hơi kinh tởm. Sau đó em có kể lại chuyện cho Lý Dũng Toàn, cậu ta cũng không phản ứng là bao. Nhưng đây là do chính em quá nhạy cảm, cũng không có gì quá ghê gớm đâu, chỉ là em..."
"Chuyện gì khiến em thấy khó chịu vậy?"
Tôi kể cho Cam Linh nghe chuyện Lưu Minh liếm cây xúc xích trên núi Lạc Sơn.
Cam Linh nhướng mày: "Đúng là rất tởm đó. Là hành vi gạ tình đúng không?"
"Em không biết cậu ta nghĩ thế nào... Lý Dũng Toàn bảo cậu ta là người như vậy." Tôi cảm thấy mình đang làm to chuyện quá mức, dẫn đến việc chưa xử lý thỏa đáng cả lý lẫn tình. Rõ ràng đã thống nhất là đi chơi chung với nhau nhưng thoắt cái tôi chạy về mất, chẳng giống cách hành xử của người bình thường chút nào... Chẳng lẽ khi đối phương làm chuyện gớm ghiếc thì tôi phải dùng cách càng kinh khủng hơn nữa để trả thù người đó sao?
Cam Linh trả điện thoại lại cho tôi: "Em thấy khó chịu."
"Em dạo này có hơi kiêu kỳ..." Đầu óc tôi đang rất hỗn loạn, nhất thời sơ sẩy làm phép đảo ngữ.
"Không liên quan đến chuyện có làm kiêu hay không. Nếu em thấy không thoải mái thì đó là vấn đề của tên kia."
Cam Linh đưa ra kết luận đầy thuyết phục cứ như bác sĩ tâm lý chẩn bệnh, chờ tôi ngâm chân xong thì ném qua đôi dép lê mới đánh bẹp.
Tin nhắn trong nhóm chat vẫn còn bắn ra liên tục, Lưu Minh đã bắt đầu căn vặn tôi với một số từ ngữ không dễ nghe cho lắm. Đại ý cậu ta là tôi hẹn hai người họ lại, rồi đùng cái cho họ leo cây, rõ là đứa hai mặt giả dối này nọ. Lời lẽ trước sau của cậu ta không ăn nhập với nhau, lại còn dùng một số từ viết tắt và từ lóng trên mạng, tôi đọc mấy lần không hiểu nên không xem nữa.
Lý Dũng Toàn thì nhắn tin riêng cho tôi: Lưu Minh làm chuyện gì khiến chị không vui phải không?
Lý Dũng Toàn: Nhưng chị cũng không thể nói đi là đi như vậy, có chuyện gì thì nên nói rõ với nhau chứ.
Lý Dũng Toàn: Chị bỏ mặc tôi như vậy làm tôi rất tổn thương đó. Tôi cảm thấy chị không suy nghĩ đến cảm xúc của người khác gì cả.
Những lời này tình cờ bị Cam Linh bắt gặp. Cô ấy cầm cái điều khiển máy lạnh nhảy lên giường, dựa người vào tường cười mỉa mai: "Em nhìn đi, nên chất vấn người khác giống vậy đó: 'Cô chẳng quan tâm tí gì đến cảm xúc của tôi hết, đúng là thứ ích kỷ đáng ghét!'"
Cô ấy vừa hạ giọng vừa hài hước tạo dáng ngón tay thành hình hoa lan như mấy ông thái giám trên phim (1), trỏ vào tôi và chốt hạ: "Ai mở miệng chặn đầu đối phương trước như thế này thì bản thân chính là thứ ích kỷ đáng ghét đó, em nhìn mà xem."
Thật ra thì tôi không mấy để ý đến lời nói của Lý Dũng Toàn, trước nay tôi chỉ hoàn toàn tiếp nhận lời phê phán của người khác với mình mà không suy xét gì cả. Tôi thật tâm cho rằng cậu ta mắng mình là đích đáng, đúng là tôi chẳng quan tâm tẹo nào đến cảm nhận của cậu ta; dưới sự cám dỗ của bầu không khí bí ẩn kia thì ngay cả chính tôi cũng không rõ làm sao mình có thể chạy về huyện Năng suôn sẻ trót lọt như vậy.
Nhưng Cam Linh thì lên giọng giễu cợt, rồi lại bắt chước, răn dạy, thậm chí còn dùng cử chỉ miêu tả nữa, vẻ mặt luôn lãnh đạm kia bất ngờ trở nên sinh động vô cùng, tất cả chỉ là vì muốn khiến tôi ích kỷ một chút.
Trước giờ người này luôn miệng nói mình là người mẹ ích kỷ, là người phụ nữ ích kỷ, nhưng mà — theo tôi thấy thì trừ khoảng thời gian nhất quyết bám đuổi tôi để moi ra thông tin hung thủ kia là có vẻ ích kỷ, lạnh lùng và cố chấp thôi. Còn trong tất cả các thời điểm khác thì có thể nói là cô ấy hết sức vô tư: thức trắng đêm chưa ngủ, thỏa mãn nguyện vọng của tôi, chạy tới ga tàu hỏa đón tôi. Nếu ích kỷ là một môn học thì cô ấy đúng là giáo viên chưa đạt chuẩn, hành động nêu gương không đi đôi với ngôn từ giảng dạy, nên tôi chỉ có thể học tập những điểm khác.
Bây giờ sự việc đã đến nước này rồi, tôi phải giải quyết thế nào mới tốt đây? Biện pháp xin lỗi đã bị Cam Linh phá hỏng; tôi đã chạy về huyện Năng thì không cách nào quay lại giường ở khách sạn được. Còn Lưu Minh thì nổi điên lên, tung số WeChat của tôi lên bảng tin bạn bè và đăng một bài chỉ trích dài sọc về tôi. Tôi chặn kết bạn, Lý Dũng Toàn miễn cưỡng xem như trượng nghĩa, bảo cậu ta xóa bài đăng kia, nhưng Lý Dũng Toàn cũng muốn có được câu xin lỗi đàng hoàng từ tôi —
Tôi nhìn về phía Cam Linh, cô ấy lắc đầu: "Lắng nghe cảm xúc của chính mình đi, ích kỷ lên."
Phải ích kỷ đến mức nào thì tôi mới có thể tốt nghiệp khóa học của Cam Linh đây?
"Giả ngơ, chặn cậu ta đi."
Không thể như vậy được, tôi và Lý Dũng Toàn vẫn còn là đồng nghiệp, sau này phải chạm mặt nhau hàng ngày, tôi không thể khiến mối quan hệ này trở nên căng thẳng thế được.
"Vấn đề là như vầy, Khương Tiểu Hồi à, em không thoải mái, cậu ta có xin lỗi em vì điều này chưa?"
"Đó không phải là lỗi của Lý Dũng Toàn."
"Nhưng em chạy về là hợp lý," Cam Linh đong đưa cánh tay, lại dùng giọng dễ hiểu để giải thích: "Tôi biết chuyện này, em mơ mộng về một người bạn trên mạng, rồi có một đám người xúm vào hóng hớt. Họ viết chuyện này thành mấy bài đăng trên Weibo, sau đó dân mạng tới phân xử, chắc chắn là hầu hết mọi người đều nghĩ rằng em có vấn đề. Rồi em cảm thấy về tình về lý thì mình có vấn đề thật, và rồi em đi xin lỗi — có phải vậy không?"
Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ, gật đầu.
"Ha ha," Cam Linh cười nhạo, "Vấn đề là mấy kẻ lắm chuyện đứng ngoài thì biết cái gì, họ có phải em đâu chứ. Tôi nói câu này khó nghe, nhưng nếu cái tên Lưu Minh kia không liếm cây xúc xích với thái độ tục tĩu mà đi động tay động chân với em, vậy em có nghĩ là một số người sẽ đứng về phía em không? Em sẽ cứng rắn cự tuyệt xin lỗi đúng không?"
Tôi phân vân một lát, cảm thấy có thể là như vậy.
"Vậy là dù cho tên đó táy máy tay chân, hay làm hành động đáng tởm kia thì em đều khó chịu, vậy tại sao cái khó chịu từ hành động trước kia không phải là khó chịu vậy? Tại sao cảm giác đó lại có thể bị xem nhẹ, lại bị xem là hành động làm kiêu được?"
Miệng tôi hơi hé ra, thấy Cam Linh lúc này hệt như một nhà hùng biện dào dạt cảm xúc, nhấn nút lớn tiếng bày tỏ lập luận của mình với người dẫn chương trình và khán giả toàn trường.
Còn tôi thì nắm cái điều khiển từ xa trong tay, cầm lòng không đặng mà bỏ phiếu cho cô ấy.
"Em không thể vì miệng lưỡi người khác bảo em như vậy là làm lố quá đáng, thế là ngúng nguẩy quá mức, lòng tự tin quá yếu ớt, suy nghĩ quá nhạy cảm, dễ dàng bị tổn thương... nên bỏ qua cảm xúc của bản thân mình. Em khó chịu, lòng em đã cảnh báo cho em rồi, chẵng lẽ thế nào cũng phải để Lưu Minh táy máy tay chân thậm chí giở trò đồi bại cưỡng — "
Cam Linh nuốt vào chữ còn sót lại kia, tôi kinh hãi mở to mắt, không sao hình dung được từ đó áp dụng trên người mình thế nào. Cô ấy lập tức che miệng lại, thấp giọng xin lỗi: "Rất xin lỗi em, bỗng dưng tôi... Dù sao thì, ý tôi là, họ không tôn trọng em, em có lý do để tức giận, em phải cứng cỏi lên..."
Lần đầu tiên tôi thấy Cam Linh hốt hoảng như vậy, như thể cái giả thiết kia là một lời nguyền rủa độc ác. Cô ấy đang nói thì hơi bối rối dựng thẳng người lên, di chuyển đến phía trước bằng đầu gối; tôi nói không sao đâu, Lưu Minh không làm gì em. Em không bị làm sao hết, bây giờ em sẽ chặn cậu ta luôn.
Nhưng mà hình như việc chặn Lưu Minh vẫn không có tác dụng rút lại lời nguyền rủa, Cam Linh cuống quýt muốn nói gì đó để làm trôi câu nói vừa nãy đi. Nhưng qua một lúc lâu thì cô ấy chỉ mím môi thật chặt, lấy ngón tay di tới di lui trên cái trán của tôi như thể đang thi triển loại phép thuật chúc phúc nào đó nhằm chống lại câu nói kia.
"Lúc em cảm thấy khó chịu thì phải nói từ chối liền đó." Cô ấy chỉ lại nhấn mạnh lần nữa.
Tôi muốn làm nhẹ bớt bầu không khí bỗng dưng biến đổi này, khơi câu đùa: "Ví dụ như bây giờ đúng không?"
Đôi mắt Cam Linh chợt mở to, cô ấy thả bàn tay ra như bị than hồng đốt trúng, vô thức à lên.
Tôi vội vàng chêm vào: "Chị xoa mạnh quá, làm em tưởng mình sắp biến thành bùn tới nơi rồi..."
Cúi đầu lau cái trán mướt mồ hôi, tôi cũng cảm thấy có lẽ mình đã nói nhầm câu rồi. Cứng đờ trong chốc lát, tôi chuyển hướng trò chuyện, mở WeChat ra, chặn Lưu Minh trước mặt Cam Linh.
"Em thấy vẫn nên xin lỗi Lý Dũng Toàn... Cậu ta không có làm sai điều gì, em xin lỗi vì đã không nhắn cậu ta trước khi về..."
Tôi lẩm bẩm, xét về tình về lý, tôi đặt chính mình, Lý Dũng Toàn và Lưu Minh trước tòa án, đập búa và tự tuyên án bản thân phải xin lỗi Lý Dũng Toàn, sự việc phát sinh thêm sau này thì mặc kệ.
Tôi ngẩng mặt lên, Cam Linh đã quay đầu đi: "Em có biết tôi đã lo lắng sợ hãi mấy ngày trời rồi không — em không biết cách từ chối, không có ăn uống đàng hoàng, lại còn hay nhận phần thiệt về mình. Tôi cứ thấp thỏm lo cho em như đang chăm con gái vậy, em — "
Lời xin lỗi mới đánh được một nửa, tâm tư tôi vốn đang rối loạn, và giờ thì càng không nảy ra được chữ nào nữa.
Tôi khóa điện thoại để sang một bên, nghĩ ngợi một lát rồi vẫn xin lỗi theo thói quen: "Thật xin lỗi, em đã không để tâm đến cảm nhận của chị..."
"Khương Tiểu Hồi, bao giờ em mới có thể học được cách tự yêu quý chính bản thân mình đây?"
Thoáng chốc tôi sững sờ: "Em... không phải là không yêu quý bản thân, em chỉ là, chú ý nhiều hơn đến..."
Tôi không quen cự tuyệt, miệng lưỡi thì vụng về, càng sốt ruột thì càng không biết nên nói điều gì. Vấn đề của Cam Linh khiến tôi phiền lòng rối trí, chẳng lẽ tôi không yêu quý chính mình sao? Chẳng lẽ tôi đi chơi với Lý Dũng Toàn là biểu hiện của việc không tự trân trọng bản thân, cho nên sự tình khó chịu xảy ra lúc sau là do tôi gieo gió gặt bão sao?
Tôi chợt cảm thấy cực kỳ khó chịu, chậm chạp vớt đôi vớ còn chưa khô mang vào chân, mù quáng xỏ giày vào, phải nhét chân vào giày rất nhiều lần mới thành công được. Cam Linh hỏi: "Em đi đâu vậy?"
"Em cảm thấy không thoải mái, em muốn đi." Kỹ năng Cam Linh dạy tôi nhanh chóng được áp dụng với chính cô ấy. Tôi đứng lên bước ra sân, cái bóng chồng xa lạ rời khỏi chỗ nấp và ập đến phủ lấy mặt tôi tựa như ánh hoàng hôn, hơi nóng ngột ngạt bức bối trào dâng.
Tôi rất đau khổ.
Tôi không biết tại sao mình phải đi chơi với Lý Dũng Toàn cho bằng được, tôi cũng không rõ vì lý do gì mà mình lại phải trở về giữa chừng thế kia. Nhìn lại hành động trước giờ của bản thân thì tôi chẳng có chủ kiến riêng gì hết, một khi chủ động quyết định làm chuyện gì đó thì mọi thứ lại trở thành mớ lộn xộn khó coi.
Không phải là tôi giận Cam Linh. Tôi chỉ là rất khổ sở, đã hai mươi bảy tuổi đầu rồi mà bản thân còn chưa lột xác trở nên một người trưởng thành tích cực chủ động.
Thế giới của tôi hỏng bét, tôi chẳng rõ bản thân mình muốn cái gì nữa.
Chỉ có một đám rối mù dẫn đường cho tôi, tôi mơ hồ cảm giác mình đã nắm bắt được cái gì đó. Tôi đang định bắt nó lại, bỗng dưng nó biến mất.
Không phải là tôi không quý trọng bản thân, tôi rất muốn giải thích rằng mình cảm thấy uất ức vô cùng, nhưng mà cái cảm giác mơ hồ kia, nỗi sợ hãi kia nhào đến cảnh cáo tôi rằng có thể giải thích với bất kỳ ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể bày tỏ nỗi bất bình của mình với Cam Linh.
Ngoái lại đằng sau, Cam Linh yên lặng đứng khoanh tay cạnh cửa nhìn tôi.
Tôi hơi hé miệng, Cam Linh lặng lẽ xin lỗi, cụp mắt xuống: "Thật sự xin lỗi em, cách tôi nói năng không được tốt, tôi không có ý nói là em... không yêu quý bản thân. Tôi chỉ muốn nói là em quá để ý đến cảm nhận của người khác, tôi hy vọng em có thể học được cách chỉ quan tâm đến chính mình..."
"Ví dụ như điều gì?"
"Tôi cảm thấy em muốn nổi giận với tôi," Cam Linh cúi đầu cào móng tay mấy lượt, rồi lại bình tĩnh ngẩng đầu lên, "Nhưng mà em đã quen với việc nhịn xuống."
"Đừng nói như thể chị hiểu em rõ lắm vậy."
"Tôi hiểu em mà."
Người nọ nói một cách vô cùng chắc chắn, vẫn dùng thái độ ngạo mạn trước giờ để khẳng định kết luận mà tôi không tài nào phản bác được.
Tôi tức giận đến mức gạt bỏ tất cả những lời cảnh cáo và sự phẫn uất ra khỏi đầu, buột miệng thốt ra câu trả lời ẩn giấu bấy lâu mà chính bản thân mình cũng không hay biết: "Chị hiểu em chỗ nào đâu chứ! Em nhận lời đi chơi với Lý Dũng Toàn đều là vì chị! Chị chẳng quan tâm đến cảm xúc của em chút nào hết — "
Tôi giật thót người, bưng kín miệng.
Giờ này phút này, tôi và Cam Linh còn chưa tới trình độ có thể nhắc lại chuyện quá khứ, có thể so đo chuyện cô ấy giấu tôi điều tra thông tin của Trịnh Thành Cương.
Sự việc bảy năm trước kia bị chúng tôi ngầm ăn ý khóa lại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, lẽ ra tôi không nên chủ động nhắc đến nó.
—
Chú thích:
(1) Hoa lan chỉ (兰花指): tức là tạo dáng ngón tay thành hình hoa lan. Các nhân vật nữ và một số thái giám trong các bộ phim cổ trang bên Trung hay làm động tác thế này.
Hoa lan chỉ có nhiều biến thể, và hình bên dưới là kiểu phổ biến nhất.
Mở lớp học tại nhà:
Học trò Thỏ: Dạo sau này chị có làm gương gì mấy đâu, làm sao em học hỏi chị được?
Chị giáo Sói: Em có phải người khác đâu mà chị ích kỷ với em làm gì?