(Thơ Emily Dickinson - Bản dịch của Trịnh Lữ)
Thiên nhiên - bậc nhất Mẹ Hiền
Thiên nhiên - bậc nhất Mẹ Hiền,
Với Con chỉ một nỗi niềm xót thương
Đứa ốm đau - đứa tha hương
Lời răn Mẹ vẫn du dương khoan hòa
Nơi đồi cao - giữa Rừng xa
Kẻ lữ hành có nghe ra những lời
Mẹ ngăn đàn sóc mải chơi
Nhắc con Chim nọ đang hơi quá nhời.
Như Chiều Hè - Ấm áp trôi
Chuyện trò với Mẹ thảnh thơi yên hòa
Có Mẹ đâu cũng là Nhà
Cả khi ác lặn cũng là bình yên
Tiếng Mẹ ngân - lời Phúc Duyên
Xua tan sợ hãi tương liên nguyện cầu
Con Dế nhỏ hết lo âu
Bông Hoa dại hết u sầu vô danh
Khi Đàn Con đã ngủ lành
Bấy giờ Mẹ mới đành lòng quay đi
Sao trời thắp sáng một khi
Trời cao Mẹ lại cúi về nơi đây
Vô biên - Tình Mẹ tràn đầy
Âu lo lòng mẹ sâu dày còn hơn
Khi Ngón Vàng Mẹ đặt Môi
Nỗi niềm Im tiếng - Muôn nơi khoan hòa
- ------------------------
"Nature the gentlest mother is..."
Nature the gentlest mother is,
Impatient of no child,
The feeblest of the waywardest.
Her admonition mild
In forest and the hill
By traveller be heard,
Restraining rampant squirrel
Or too impetuous bird.
How fair her conversation
A summer afternoon,
Her household her assembly;
And when the sun go down,
Her voice among the aisles
Incite the timid prayer
Of the minutest cricket,
The most unworthy flower.
When all the children sleep,
She turns as long away
As will suffice tolight her lamps,
Then bending from the sky
With infinite affection
An infiniter care,
Her golden finger on her lip,
Wills silence everywhere.