Con Thuyền Trống

Chương 39




(thơ Nguyễn Bính)

Những bóng người trên sân ga

Những cuộc chia lìa khởi tự đây,

Cây đàn sum họp đứt từng dây.

Những đời phiêu bạt, thân đơn chiếc,

Lần lượt theo nhau suốt tối ngày...

Có lần tôi thấy hai cô bé,

Sát má vào nhau khóc sụt sùi.



Hai bóng chung lưng thành một bóng,

"- Đường về nhà chị chắc xa xôi?"

Có lần tôi thấy một người yêu,

Tiễn một người yêu một buổi chiều,

Ở một ga nào xa vắng lắm!

Họ cầm tay họ, bóng xiêu xiêu.

Hai chàng tôi thấy tiễn chân nhau,

Kẻ ở sân toa, kẻ dưới tàu,

Họ giục nhau về ba bốn bận,

Bóng nhoà trong bóng tối từ lâu.

Có lần tôi thấy vợ chồng ai,

Thèn thẹn đưa nhau, bóng chạy dài,

Chị mở khăn giầu, anh thắt lại:

"- Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi!"

Có lần tôi thấy một bà già,

Đưa tiễn con đi trấn ải xa.

Tàu chạy lâu rồi, bà vẫn đứng,

Lưng còng đổ bóng xuống sân ga.

Có lần tôi thấy một người đi,

Chẳng biết vì đâu, nghĩ ngợi gì!

Chân bước hững hờ theo bóng lẻ,

Một mình làm cả cuộc phân ly.

Những chiếc khăn mầu thổn thức bay,

Những bàn tay vẫy những bàn tay,

Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt,

Buồn ở đâu hơn ở chốn này?

(có một số ít bản có chép thêm bốn câu sau)

Tôi đã từng chờ những chuyến xe,

Đã từng đưa đón kẻ đi về.

Sao nhà ga ấy, sân ga ấy,

Chỉ để cho lòng dấu biệt ly?