Con Thừa (Nhiều Này Một Nữ)

Chương 3: Không đáng để nhớ




Tám giờ sáng vào làm, 7h30 Thẩm Chỉ đã đến đài truyền hình dựng phim, Chủ nhiệm Hoàng của Ban thông tin kéo ghế ngồi bên cạnh Thẩm Chỉ.

Chủ nhiệm Hoàng mang theo một cái túi đặt cạnh Thẩm Chỉ, "Đây là khăn quàng cổ anh mua cho em."

Thẩm Chỉ nhìn cũng không thèm nhìn liền nói: "Cám ơn, anh tự giữ lại dùng đi. "

Chủ nhiệm Hoàng cười nói: "Loại khăn quàng cổ này của nữ, anh là đàn ông thì dùng thế nào? "

"Vậy anh giữ lại cho mẹ anh đi."

Chủ nhiệm Hoàng đã ba mươi tuổi mà đến nay chưa lập gia đình, muốn tìm được một người phụ nữ dưới 25 tuổi "tài mạo song toàn" sống chung phần đời còn lại. Thẩm Chỉ vừa đến, Chủ nhiệm Hoàng liền rung động, Thẩm Chỉ ngoại trừ tuổi tác thì các phương diện khác vô cùng phù hợp với yêu cầu của hắn. Cũng may mặt là nhìn mặt Thẩm Chỉ không đoán ra tuổi, cho nên Chủ nhiệm Hoàng quyết định không quan tâm tuổi tác của Thẩm Chỉ.

Thẩm Chỉ cũng không biết Chủ nhiệm Hoàng khoan dung với tuổi tác của cô như vậy, trực tiếp nhắc tới công ty khai thác đá ở Phương Trang: "Chủ nhiệm Hoàng, mối quan hệ của anh rộng như vậy, nhất định biết Mã tổng của công ty khai thác đá nhỉ."

'Tổng giám đốc Mã? Ý em là Mã Vũ? "Chủ nhiệm Hoàng cười nói, "Lúc anh biết anh ta thì anh ta vẫn là một đàn em của Hạ Bắc An, mấy năm nay trở thành tổng giám đốc. Đại khái là anh ta đỡ dao cho Hạ Bắc An, Hạ Bắc An đặc biệt chịu dìu dắt anh ta. "

"Mã Vũ đỡ dao cho Hạ Bắc An?"

"Người khác kể như vậy, suýt nữa đã chết, đại nạn không chết thì anh ta sau này chắc chắn có hậu phúc. Sao em lại nhắc đến anh ta vậy? "

"Không phải trong đài chúng ta muốn tìm tài trợ sao? Chúng ta có thể thông qua phỏng vấn anh ta trao đổi một ít quảng cáo, sau khi Vương Uy say rượu lái xe gây tai nạn, Mã tổng của mỏ đá chủ động bỏ tiền ra bồi thường cho nhân viên, doanh nhân có trách nhiệm như vậy, chẳng lẽ chúng ta không nên tuyên dương một chút? "

Chủ nhiệm Hoàng thở dài: "Nói sau đi, vấn đề mỏ đá tương đối nhạy cảm, vẫn nên cố gắng không đề cập đến. "

"Sao lại nhạy cảm?"

"Cái này em vừa mới trở về, chưa hiểu rõ, sau này anh sẽ nói cho em biết."

Lãnh đạo chỉ đích danh Thẩm Chỉ và Bạch Tinh đến công ty Viễn An phỏng vấn bổ sung.

Thẩm Chỉ cự tuyệt rất dứt khoát.

"Chuyện chụp ảnh tôi cho rằng phóng viên Bạch có thể làm được, một bộ chuyên mục hai người là đủ; ngược lại nếu tôi không đi bên Phương Trang thì chỉ có một mình chị Tô, tôi không nghĩ bố trí như vậy hợp lý."

Bạch Tinh cướp lời: "Viễn An chính là nhà quảng cáo tương lai, đi Phương Trang sao lại quan trọng như vậy? "

"Chuyện quan trọng như vậy thì làm sao có thể để cho loại nhân viên tạm thời như tôi đi, trong đài không phải còn có nhân viên chính thức đang rảnh rỗi sao?"

Các nhân viên kỳ cựu ở đài không đi ra ngoài lấy tin tức, chỉ uống nước uống trà trong văn phòng, tặng quà cho các bộ phận khác sau kì nghỉ, con cái kết hôn ai bao nhiêu bao lì xì cũng biết rõ ràng.

"Tiểu Thẩm, có phải cô buồn phiền gì không, cô là nhân tài của Đài chúng tôi, chắc chắn không thể làm mãi công việc tạm thời, đợi đến khi có biên chế nhất định sẽ cân nhắc cô." Lãnh đạo nghĩ dù sao Thẩm Chỉ cũng xuất thân từ trường danh tiếng, từng có kinh nghiệm trong công ty truyền thông, người như vậy chạy tới làm nhân viên tạm thời, ít nhiều có thể nâng cao một chút khí thế trong đài, các hội nghị quan trọng trong thành phố đều cử cô đi, nhưng Thẩm Chỉ không thức thời, một lòng muốn chạy về thị trấn.

Lần này Thẩm Chỉ vẫn không cảm kích, muốn theo chị Tô về nông thôn.

Bạch Tinh trơ mắt nhìn Thẩm Chỉ lên xe Tô Linh, trong lòng lại mắng cô không biết cân nhắc.

Vừa lên xe, Tô Linh liền khuyên Thẩm Chỉ: "Em vừa mới tới đài, vẫn phải giữ quan hệ tốt với lãnh đạo, đừng giống như chị, làm một đống công việc, còn không lấy lòng được. "

Tô Linh làm đã lâu, cũng là phụ nữ lớn tuổi chưa lập gia đình nổi tiếng trong Đài, ở thành phố nhỏ, cũng không thấy nhiều phụ nữ 34 tuổi chưa từng kết hôn. Bởi vì cô độc thân, không có gia đình, nên công việc mệt mỏi và khó khăn của tất cả mọi người đều đẩy lên người cô. Những nhân viên tạm thời do Tô Linh tuyển không hài lòng, vậy nên họ thường không hợp tác với cô ấy.

Thật khó để gặp một người đến phụ giúp cô ấy như Thẩm Chỉ.

"Chị chưa từng muốn đến nơi khác phát triển?"

''Em nhìn xem chị tuổi này còn có triển vọng không?"

"Tại sao không có?"

Tô Linh nở nụ cười: "Vậy tại sao em trở về?"

"Thân bất do kỷ."

(Không được phép quyết định hành động của bản thân, hoàn toàn phụ thuộc vào người hoặc vật khác.)

Thẩm Chỉ đến tan tầm mới trở lại đài, vừa vào cửa, lãnh đạo liền tiến lên nói với cô: "Tiểu Thẩm, chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta đi nhà hàng Duyệt Hoa, Hạ tổng của bất động sản Viễn An mời ăn cơm, chỉ đích danh cô cùng đi."

"Tôi có việc vào buổi tối, nhất định phải về."

"Có việc cũng sắp xếp lại, quảng cáo của đài của chúng ta có thể dựa vào anh ta."

"Sếp tìm người khác không được sao?" Thẩm Chỉ hướng ánh mắt về Bạch Tinh ở xa xa, "Tôi cảm thấy Bạch Tinh thích hợp hơn tôi, cô ấy đi không chừng có được ngay, tôi thật sự có việc mà."

"Đây là công việc."

"Tôi không phải bộ phận quảng cáo, trong hợp đồng hình như không có nhiệm vụ này."

"Tiểu Thẩm, cô đừng hành động tùy hứng, không có gì xấu hổ cả, nhiều bạn học lúc xưa của tôi không học giỏi giờ đã thành công hơn tôi. Tôi ngược lại nghĩ đây là một điều tốt, có nhiều bạn thì nhiều càng nhiều đường đi." Lãnh đạo đè nén bất mãn với Thẩm Chỉ, lời nói chân thành khuyên cô, ông không để lộ ra ý giả thanh cao là không có lợi.

"Sếp thay mặt tôi nói với anh ấy, anh ấy có thành tích như ngày hôm nay tôi rất mừng cho anh ấy, nhưng hôm nay tôi thực sự có chuyện, tôi nghĩ anh ấy cũng sẽ hiểu."

Hạ Bắc An là mấu chốt của vụ án này, tiếp cận anh ta mới có thể đến gần hơn với sự thật, nhưng bây giờ cô ấy không muốn thông qua anh ấy để có được sự thật.

Đã nhiều năm như vậy, gặp nhau e rằng ngay cả chào hỏi cũng cảm thấy khó khăn.

Bạch Tinh vì đến bữa tiệc của Hạ Bắc An nên thay đổi bộ lễ phục nhỏ, kết quả đến nhà hàng thì Hạ Bắc An tạm thời có việc, Viễn An chỉ cử tới một nhân viên PR.

Những gì cô chuẩn bị trước đều không thành công, thứ hai trên trời ban cũng buồn bực không vui.

Mấy ngày nay, Thẩm Chỉ vẫn kiên trì đến thị trấn phỏng vấn.

Khi nhận được cuộc gọi từ Thẩm Vân, Thẩm Chỉ mới lên xe phỏng vấn trở về Án Thành, hai người gặp nhau trong một quán trà cách đài truyền hình không xa.

Mấy năm nay quan hệ giữa Thẩm Chỉ và người chị Thẩm Vân không tốt cũng không xấu, bởi vì một năm cũng không gặp được một lần, quan hệ thật sự không có cách nào xấu đi. Ngược lại, anh rể Tô Tín Hồng rất để quan hệ chị em này trong lòng, ngày lễ tết gửi cho Thẩm Chỉ đặc sản hải sản, Thẩm Chỉ không muốn hưởng lợi của bọn họ, đương nhiên cũng phải trả lễ lại, người ngoài thấy là chị em rất tình thâm.

Thẩm Chỉ cách xa đã nhìn thấy một chiếc BMW 3 series (giá khoảng từ 1,8 tỷ) màu hồng phấn thì biết Thẩm Vân đã đến. Chiếc xe này là của hồi môn của Thẩm Vân, vốn dĩ là màu trắng nhưng được sơn lại thành màu hồng.

Thẩm Vân ở đó lật một quyển tạp chí thời trang, cô mặc một chiếc váy voan trắng, thấy Thẩm Chỉ tới thì lặp tức khép tạp chí lại, nhìn về phía em gái cười. Sau khi tốt nghiệp đại học, Thẩm Vân trở lại Án Thành làm giáo viên ở một trường trung học cơ sở, kết hôn với Tô Tín Hồng sau khi yêu nhau bốn năm, chồng hiện tại của cô làm giám đốc bán hàng ở Viễn An. Tô Tín Hồng cũng là người địa phương, cha mẹ anh đều làm việc tại bệnh viện Án Thành. Hiệu Phó Thẩm cũng không hài lòng với Tô Tín Hồng, ông cho rằng anh ta cách rất xa.con rể lý tưởng của mình.

Vừa thấy Thẩm Chỉ, Thẩm Vân liền lấy ra một cái hộp, vừa nhìn nhãn hiệu, Thẩm Chỉ biết ngay giá cả. Chuyện xảy ra khác thường nhất định có nguyên nhân, Thẩm Vân đột nhiên muốn tặng cô lễ vật mấy ngàn tệ, chỉ sợ có chuyện quan trọng chờ cô.

"Lần trước chị tới Hồng Kông mua cho em, luôn không có cơ hội đưa cho em."

Trong điện thoại Thẩm Vân gấp đến độ muốn khóc, đến lúc thật sự nhìn thấy thì cô lại tỏ ra giống như không có việc gì.

"Chị vẫn nên tự mình giữ lại đi." Thẩm Chỉ nửa đùa nửa thật nói, "Bây giờ tôi là một người theo chủ nghĩa dân tộc đơn giản, chỉ dùng hàng nội địa. Chị vội vàng tìm tôi như vậy có việc gì?"

Thẩm Vân cẩn thận nhìn em gái, "Không có việc gì gấp, sau khi từ chức em có kế hoạch gì? Sẽ không thật sự ở lại Án Thành mãi chứ."

"Nếu không có việc gì nữa, tôi liền rời đi."

"Gần đây có liên lạc với Hạ Bắc An không?"

Lại là Hạ Bắc An.

"Không có."

Thẩm Vân cười nói: "Ba chỉ là một ông già cổ hủ, không xem trọng ai có tiền, em không cần để ý tới ông."

"Có chuyện gì vậy?"

Bây giờ quan hệ giữa Thẩm Chỉ và Thẩm Vân cũng không quá tệ, nhưng còn lâu mới tới mức đối xử chân thành, lúc này Thẩm Vân nói xấu Hiệu Phó Thẩm với cô, không thể chỉ nói chuyện tùy tiện được.

"Ôi, anh rể của em dạo này không quá thuận lợi. Lúc nãy chị đã nói với em rồi, thậm chí anh ấy còn không có cuộc sống riêng vì công việc, làm việc cả ngày lẫn đên. Cách đây vài ngày không biết là chuyện gì, Hạ Bắc An đột nhiên bảo kế toán kiểm tra hóa đơn thanh toán của anh rể em, em cũng biết mà, anh rể em đang làm Bán hàng (Sale), mời khách hàng một số dịch vụ cũng không thể viết quá rõ ràng. "

"Nếu chỉ là như thế này, không thể nói rõ sao?"

"Anh rể của em là người ít tham lam nhất. Đối với những người làm Bán hàng khác, có thể ăn hết tiền chiết khấu hàng trăm nghìn mỗi tháng. Anh rể em trước đây không bao giờ làm điều này. Nhưng bây giờ gia đình chi tiêu rất nhiều, có một số đồ linh ta linh tinh ghi nợ vào của công ty. "

Lúc này Thẩm Chỉ mới hiểu rằng Hạ Bắc An đang điều tra tài khoản của anh rể cô cô không biết anh rể có phải chỉ tham một điểm nhỏ như cô nói không, nhưng Tô Tín Hồng là con rể của Hiệu Phó Thẩm, có thể là bị Hạ Bắc An đặc biệt quan tâm.

Hơn nữa khả năng xảy ra là không thấp.

"Nếu anh rể không lấy bao nhiêu tiền, vậy thì trả lại tiền."

"Không phải chỉ vì tiền. Anh rể em không biết sao lại làm mất lòng Hạ Bắc An. Trước mặt đồng nghiệp, anh ta bắt lỗi rồi giáo huấn anh rể em như cháu trai vậy. Anh rể em đang bị đình chỉ công tác để ở nhà kiểm điểm đó."

"Có quan hệ với Hiệu Phó Thẩm thì anh ấy ở công ty của Hạ Bắc An thật ra cũng không phải là lựa chọn tốt." Ngay cả trước mặt gia đình cô, cô vẫn quen gọi Thẩm Học Khổng là Hiệu Phó Thẩm.

Thẩm Vân than thở: "Quan hệ hai người bọn họ không tốt, không phải là do em sao?"

Quả thực là vì cô ấy nên Thẩm Chỉ không thể phủ nhận.

Thẩm Chỉ có thể làm một người sống trên cõi đời này, còn phải cảm tạ Hạ Lão Tam, ba của Hạ Bắc An.

Án Thành sản xuất nhiều vịt xông khói cùng đàn ông truyền thống, đàn ông truyền thống thường đều muốn có một đứa con trai.

Hiệu trưởng Thẩm tên là Thẩm Học Khổng, đúng như tên gọi, ông là một người đàn ông truyền thống. Sự ra đời của Thẩm Chỉ là một đả kích hết sức to lớn đối với ông

TC là con thứ hai trong gia đình, phía trên còn có một chị gái. Một gái một trai tạo nên một chữ tốt, nhưng hai gái thì lại không tốt như vậy.

Bệnh viện chính quy không thể kiểm tra giới tính thai nhi, cho dù có thể thì cha mẹ Thẩm Chỉ cũng không dám, họ không đủ tiêu chuẩn sinh con thứ 2. Đến bây giờ Thẩm Chỉ cũng không cùng sổ hộ khẩu với cha mẹ cô, trước mặt người ngoài, cô gọi bố mẹ là chú ba, thiếm ba.

Kiểm tra giới tính đã được thực hiện tại phòng khám nhỏ của Hạ Lão Tam, kết quả xét nghiệm cho thấy Thẩm Chỉ có khả năng cao là thai nhi nam. Siêu âm cũng xác định cô là bé trai, trai chua gái cay, nhưng mẹ cô là cô Dương cũng thích ăn chua, táo gai, quất vỏ đỏ và quýt xanh, trong miệng không lúc nào ngừng ăn.

Mọi người trong gia đình tin rằng cô là một bé trai, nhưng kết quả lúc sinh ra lại là con gái, lông mày, mũi và miệng nhăn nhúm lại, giống khỉ con tới mười phần. Có lẽ quá thất vọng nên cô Dương vừa nhìn thấy con thì khóc thét lên, ông Thẩm, lúc này còn chưa trở thành Hiệu phó, thấy vợ mình như thế cũng lười nhìn đến đứa trẻ, vội vàng bảo y tá bế đi. Y tá cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Sau khi sinh con không văn minh như vậy, bà Dương cảm thấy thương cho chính mình, vì lén sinh con mà bà đã lừa cơ quan để nghỉ ốm và trốn ở quê để sinh con, lại thêm cảm thấy có lỗi sâu sắc với đứa con gái lớn của mình. Gia đình vốn cũng không giàu có gì, còn sinh thêm một đứa trẻ đến chiếm đoạt tài nguyên giáo dục của con lớn, đúng là tạo nghiệt. Bà Dương xác định đây là quả báo cho sự trọng nam khinh nữ của ông Thẩm, vừa mắng thầm vừa để ông Thẩm đi giải quyết.

Thẩm Chỉ khi cô mới sinh ra đã bị ném cho ông nội ở quê, cho đến lúc cô học lớp 10 thì bà nội kế của cô tái hôn, cô mới trở về nhà cha mẹ.

Chị Thẩm Vân lớn hơn cô hai tuổi.

Khi Thẩm Chỉ mới từ nông thôn về, ngôi nhà có hai phòng ngủ, Thẩm Vân không muốn ở chung phòng với cô, Thẩm Chỉ lúc ấy phải sống trên một ban công khép kín, cô phải làm bài tập trong phòng khách. Bạn của chị gái đến chơi thì giới thiệu Thẩm Chỉ là con của một người bà con ở quê. Thẩm Vân là đứa con một hơn mười năm, đột nhiên muốn cô chia sẻ những gì ban đầu thuộc về mình, cô ấy đương nhiên không chịu được, cô luôn tức giận khi Thẩm Chỉ được mua cho một chiếc váy mới, cứ cách mấy ngày lại hỏi khi nào Thẩm Chỉ sẽ rời đi.

Để quan tâm đến cảm xúc của Thẩm Vân, cha mẹ cô thỉnh thoảng mua đồ cho Thẩm Chỉ thì yêu cầu cô bỏ mạc treo đi. Mẹ của Thẩm Chỉ lét lút yêu cầu cô phải thông cảm chị gái của mình, bạn học của Thẩm Vân đều là con một, được hưởng mọi tài sản của gia đình, lập tức muốn cô ấy chia sẻ với người khác nên có bất mãn cũng là chuyện bình thường.

Nếu không phải vì kết quả chuẩn đoán giới tính của Hạ Lão Tam bị sai, Thẩm Chỉ được sinh ra, Hiệu Phó Thẩm sẽ không ghét Hạ Lão Tam nhiều năm như vậy, cũng không ghét nhà ở liên quan đến Hạ Bắc An.

biết rằng cô đã lỡ lời, chữa cháy nói: "Chị nghĩ Hạ Bắc An vẫn chưa quên được em, tuần trước còn hỏi anh rể em về em. Trong thời gian đình chỉ công tác, anh rể em đã nhờ người chuyển lời tới anh ta rằng em sẽ mời anh ta ăn tối ở nhà hàng Duyệt Hoa. Hạ Bắc An đồng ý và nói thứ sáu tuần này anh ta rảnh. "

"Chị hai cứ như vậy thay mặt tôi quyết định?"

Từ "chị hai" này vô cùng cứng nhắc.

Thẩm Vân năn nỉ: "Chỉ là ăn một bữa cơm, giúp anh rể em một chút."

Thẩm Chỉ từ chối rất kiên quyết: "Hai người bọn tôi không phải loại quan hệ như chị nghĩ. Bữa cơm này tôi ăn thì trái lại còn phản tác dụng cho các người."

Anh có thể chưa bao giờ quên cô, nhưng đó không phải là tình cũ khó quên.