Lòng của Phí Minh Lan trong nháy mắt trầm xuống, lúc này thời buổi rối loạn, nàng thật lo lắng huynh trưởng bề ngoài đần độn nhưng tronglòng đầy quỷ của mình gây ra tai họa không thể thu thập gì nữa.
Việc hôn sự của Phí Minh Huệ, đã khiến Phí Minh Lan liên tục suy nghĩ,cho rằng cả sự kiện có quá nhiều trùng hợp, luôn lộ ra kỳ hoặc. Nếu nhưnói thuần túy là ý trời, dù kẻ ngu cũng khó tin tưởng. Nếu như nói làngười làm, thì một thiếu nữ khuê các như Phí Minh Huệ, kiến thức khôngnhiều lắm, nàng có thể làm cái gì? Nếu như không có người ngoài an bàitiếp ứng, nàng làm sao có thể "Vô tình gặp gỡ" Chu Hiếu Quang?
Nghĩ như vậy, người có thể hao tổn tâm cơ quan tâm bố trí chuyện cưới gả của Phí Minh Huệ, cũng chỉ có Phí Minh Đức thôi.
Đối với Phí Minh Huệ mà nói, Phí Minh Đức có lẽ coi như là "huynh trưởng tốt" tận tâm tẫn trách: nhưng đối với mẹ cả Phí Trịnh thị của hắn vàđích muội Phí Minh Lan mà nói, Phí Minh Đức làm như thế, hết sức ghêtởm, Vương ma ma mắng hắn là "người vong ân phụ nghĩa", tuyệt không quá.
GIành vị hôn phu của đích muội mình cho thứ muội, bất kể cho bất luận kẻ nào tới bình luận, cũng không thể coi như là hành động phúc hậu.
Phí Trung Quý là một nam nhân trọng tình trọng nghĩa, rất thích thê tửPhí Trịnh thị của mình, ông vốn không có ý định cưới vợ bé, muốn cùngPhí Trịnh thị cùng nhau đến già, nhưng Phí Trịnh thị vào cửa bảy năm lại không sinh con, lúc ấy mẹ của Phí Trung Quý còn sống, mắt thấy đứa connhà mình không có người nối nghiệp, nhiều gia sản thì có ích lợi gì? Gây chết gây sống muốn Phí Trung Quý cưới vợ bé, nếu không sẽ lấy tội"không con" để bỏ vợ.
Phí Trịnh thị cũng không chịu nổi đủ loại tội nặng thất đức như "Hayghen", "Không con", rưng rưng chủ động nạp thị nữ Họa Nhi - nha hoàn hồi môn xinh đẹp nhất của mình cho trượng phu làm thiếp.
Họa Nhi cũng may mắn, Phí Trung Quý nhận nàng làm thiếp xong, chưa đủnửa năm thì đã có bầu, năm sau liền sanh thứ trưởng tử Phí Trung Quý.
Phí Trung Quý đặ tên cho nhi tử này là "Minh Đức", lấy từ "Đại học chiđạo, tại minh minh đức (Cái đạo của người theo bực đại học là cốt làmsáng cái đức sáng của mình)". Vừa hi vọng hắn theo đường học hành, thoát khỏi địa vị hèn mọn thương nhân của Phí gia, quan trọng hơn là hi vọnghắn có "đức sáng (Minh Đức)", có đức độ, có thể đối xử tử tế mẹ cả.
Nhưng đứa trẻ không dễ dàng nuôi lớn, một nhà chỉ có một nhi tử cũngkhông chứng tỏ không có vấn đề, vì vậy trước khi chết Phí mẫu liên tụcdặn dò Phí Trung Quý nhất định phải sinh thêm mấy đứa bé.
Khi Phí Minh Đức hai tuổi, cái bụng vẫn không có động tĩnh của Phí Trịnh thị cư nhiên mang thai, Phí Trung Quý vui mừng quá đỗi, lúc này liềnmuốn trục xuất Họa Nhi ra phủ, nhưng lại phát hiện lúc này Họa Nhi cũngcó bầu lần nữa.
Sau đó không lâu Phí Trịnh thị sanh hạ dòng chính nữ Phí Minh Lan, Họa Nhi sanh hạ thứ nữ Phí Minh Huệ.
Phí mẫu chết, Phí Minh Đức lại rất khỏe mạnh, nên Phí Trung Quý trụcxuất Họa Nhi ra phủ, mời ma ma quen biết giới thiệu, gả nàng cho mộtchưỡng quỹ bán vải trung niên vừa mất vợ ở Kinh Châu làm vợ kế, an bàimột đường lui tương đối tốt cho nàng, cũng không có bạc đãi nàng, cũngcoi là báo đáp công dựng dục của nàng.
Nếu Phí Trịnh thị có thể sinh Phí Minh Lan, liền chứng minh bà cũngkhông phải là không thể sinh con, Phí Trung Quý luôn nghĩ nếu như nàngsinh thêm con trai trưởng thì tốt, cho nên vẫn trì hoãn, không có đưaPhí Minh Đức làm con trai trưởng nuôi cho Phí Trịnh thị.
Hơn nữa ông bệnh qua đời quá đột ngột, vậy mới khiến Phí Trung Lương cócớ "Con thứ không thể làm con thừa tự", muốn đem đích ấu tử (con trainhỏ của vợ cả) của mình làm con thừa tự cho Phí Trịnh thị, muốn dùngđiều này chiếm đoạt tài sản.
Phí Trung Quý muốn cho nhi tử đi đường quan, thuở nhỏ đã mời danh sư dạy Phí Minh Đức đọc sách, vì vậy tạo thành quan niệm "Buôn bán là tiện,chỉ có học mới cao" ở trong suy nghĩcủa Phí Minh Đức, không có chút hứng thú đối với việc thừa kế sự nghiệp của Phí Trung Quý, thậm chí còn hơikhinh thường.
Mấy hoàng đế gần đây của Cảnh quốc, muốn làm yếu bớt thế lực kiên cố của những tộc quan ngang ngược bảo thủ, cố gắng cất nhắc học sinh dân gian, toàn lực mở rộng, nhờ tiền triều xuất hiện khoa cử, vì vậy trong triềuxuất hiện một số tân quý bình dân xuất thân khoa cử, những tân quý nàymới là mô phạm và mục tiêu phấn đấu của Phí Minh Đức.
Phạm vi khoa cử của Cảnh quốc tương đối rộng, trừ cửu lưu và tội phạmkhông có tư cách, phàm là người xuất thân từ nhà ba đời tốt đẹp trongtầng lớp sĩ, nông, công, thương, đều có thể tham gia khoa khảo.
Có thể nói, chế độ khoa cử thay đổi số mạng của dân chúng, để cho bọn họ có thể một bước lên mây làm thiên tài đi đầu, phá vỡ giới hạn "nhân tài không ngoài tộc quan".
Thiên tử trọng kẻ anh hào,
Văn chương, nghĩa lý trao vào lũ bay.
Muôn nghề đều thấp kém thay,
Chỉ riêng đọc sách, việc này cao sang.[1]
Phí Minh Lan bảo một đại nha hoàn khác của mình - Lập Hạ dâng trà lầnnữa, dâng điểm tâm chiêu đãi nhóm thiên kim tiểu thư trong phòng khách,mình thì viện cớ vội vã đi ra.
Khi đi về phía tiền viện, lập xuân mới cặn kẽ kể lại chuyện một lần: "Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe gã sai vặt Tẩy Nghiên của thiếu gia nói, thiếu gia không thích Lan Uyển hỗn loạn ồn ào, cho nên sáng sớmhôm nay liền dẫn theo Tẩy Nghiên ra cửa đi dạo, buổi trưa dùng cơm ởquán rượu, không biết sao gặp được một vị..."
Nói đến chỗ này Lập Xuân dừng lại, cẩn thận nhìn sắc mặt của tiểu thưnhà mìnhmột chút, thấy Phí Minh Lan vẫn bình tĩnh, mới đánh bạo tiếp tục nói: "Coi trọng một vị thiếu niên xinh đẹp, có thể đã nói mấy lời không nên, chọc giận người ta, bị đồng bạn của thiếu niên đánh ngất xỉu. TẩyNghiên sợ tới mức chỉ biết khóc, thiếu gia lại bị thiếu niên kia đưa vềnhà."
Phí Minh Lan thở dài, huynh trưởng này của nàng đọc sách đến tẩu hỏanhập ma cũng không sao, thế nhưng chẳng biết lúc nào dính vào tật xấuthích nam sắc, lúc phụ thân còn, hắn còn biết che che giấu giấu, chỉcùng gã sai vặt làm loạn, phụ thân qua đời này mới bao lâu, đã ra bênngoài chọc chuyện.
***
Phí gia có nhà chính ở trong huyện Dư Diêu, Lan Uyển của Phí thị là nằm ở khu gần biệt viện, vốn là Phí Trung Quý xây cho vợ tới du ngoạn, chỉ là cuối tháng hai đầu tháng ba hàng năm là lúc hoa lan nở, người Phí giabình thường cũng đều chuyển tới Lan Uyển ở.
Phòng của Phí Minh Đức ở Lan Uyển là nằm ở phía đông tiền viện, hắn từtrước đến giờ không thích hoa lan, cho nên sân này của hắn là nơi duynhất trong Lan Uyển không trồng lan, trừ một số cây cổ thụ, thì chỉ cómột vài cây cảnh làm đẹp như trúc La Hán[2], trúc tía[3], trúc hoa[4].
Phí Minh Đức từ trước đến giờ lấy trúc để biểu hiện, cái gì "Có khítiết", cái gì "Khiêm tốn", theo Vương ma ma đánh giá, là "Chỉ biết dánvàng lên mặt mình".
Phí Minh Lan dẫn theo Lập Xuân vội vã đi vào, ở nhà chính liền gặp đượcmẫu thân rầu rỉ. Phí Trịnh thị vì chồng chết mà mặc quần áo tang, một bộ áo vải trắng thuần, tóc đen nhánh chỉ cài một cây trâm bạc không có gìđặc biệt, trên tai đeo hoa tai bạc mộc mạc, trừ ra quanh thân không cònbất kỳ đồ trang sức nào, tlại không tổn hại vẻ xinh đẹp của bà chút nào.
Phụ nhân đã qua tuổi bốn mươi lại như chỉ mới hơn 30, nữ tử thuở nhỏ cócha mẹ thương yêu, sau khi gả được trượng phu sủng ái, sau đó lại đượcnữ nhi thân thiết hiếu thuận, nửa đời trước coi như là trôi qua cực kỳhạnh phúc, chỉ tiếc đả kích khổng lồ khi trung niên phải để tang chồngcơ hồ hoàn toàn phá hủy bà, nếu như không phải là vì chưa gả nữ nhi, bàđã sớm có đuổi theo vong phu xuống cửu tuyền.
Phí Minh Lan thừa kế vẻ đẹp của mẫu thân, chỉ là tính cách của nàng lạinhư phụ thân, khí chất kiên cường độc lập khiến cho nàng giống như đóahàn mai kiêu ngạo, hoàn toàn khác với khí chất u lan động lòng của mẫuthân, ở trong mắt người ngoài, Phí Minh Lan thật không bằng mẫu thân mềm dịu động lòng người.
Khí chất của Phí Minh Huệ lại giống như mẹ cả Phí Trịnh thị, có lẽ đâycũng là chỗ mấu chốt mà nàng càng có thể dễ dàng đả động Chu nhị côngtử.
Nam nhân phần lớn yêu thích đặc chất nhu nhược trên người nữ nhân, nữ nhân quá mức kiên cường, sẽ làm bọn họ cảm thấy có áp lực.
Lúc này Phí Trịnh thị cầm khăn tay màu trắng, vân vê trong tay, mặt tràn đầy hoảng loạn và lo âu, bà cơ hồ chưa từng quan tâm bất cứ chuyện gì,trước kia có trượng phu, hiện tại có nữ nhi, cho nên vừa gặp phải một ít chuyện, liền lo âu bất an, hoảng sợ mà không biết làm sao.
Phí Minh Lan bước nhanh về phía trước cầm tay của mẫu thân, hỏi: "Mẹ, ca ca ra sao?"
Nước mắt mơ hồ trong mắt Phí Trịnh thị, cầm ngược tay của nữ nhi thậtchặt, "Còn chưa có tỉnh! Đại phu mới vừa tới xem, cho phương thuốc, vẫncòn đang nấu thuốc."
Phí Minh Lan vỗ vỗ mu tay của mẫu thân, "Chỉ là tranh chấp nhỏ, sẽ không có cái gì đáng ngại, ngài ngồi xuống đợi chút, ta vào trong phòng xemmột chút."
Phí Trịnh thị gật đầu một cái, lại dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt, "Haithiếu niên kia cũng ở trong phòng, con phải cẩn thận ứng đối."
Phí Minh Lan sửng sốt, ngay sau đó bất đắc dĩ nhìn mẫu thân, sao bà lạiyên tâm cho ca ca hôn mê bất tỉnh và "Hung thủ đánh người" cùng ở mộtphòng đây?
Mặc dù bọn hạ nhân hầu hạ ca ca khẳng định đều có mặt, nhưng không cóngười thân ở chung, còn khiến cho hai hung thủ ở đó canh chừng... PhíMinh Lan thật là im lặng triệt để với mẫu thân của mình rồi, làm việckhông có đúng mực tới mức như thế, cũng không biết những năm qua phụthân nuưông chiều bà thế nào, khiến bà không hiểu việc đời đến mức nhưvậy.
Phí Minh Lan im lặng xoay người đi vào trong phòng, Lập Xuân bước nhanh ở phía trước vén rèm cho nàng, hô lên thông báo bên trong: "Đại tiểu thưđến."
Tẩy Nghiên đang phục vụ trước giường ở trong phòng nghe một tiếng này,lập tức xoay người quỳ xuống đất, sợ hãi dập đầu, nói: "Đại tiểu thư,đều do Tẩy Nghiên hộ chủ bất lực, mới để cho thiếu gia bị thương, kínhxin đại tiểu thư trách phạt."
Ở trong lòng của người giúp việc Phí gia, người đáng sợ nhất là gia chủPhí Trung Quý, người đáng sợ thứ nhì chính là đích tiểu thư Phí MinhLan.
Hôm nay Phí Trung Quý đã qua đời, Phí Minh Lan tự nhiên vinh dự trở thành người đáng sợ nhất.
Thiếu gia một lòng đi học, đối đãi người làm hiền hoà khoan hậu; chủ mẫu chỉ thích ngắm hoa ngắm trăng, đối với người giúp việc từ trước đến giờ cũng nhàn nhạt; thứ tiểu thư mảnh mai, đối với người giúp việc từ trước đến giờ đều tươi cười chào đón; chỉ có đích tiểu thư từ trước đến giờtrị gia nghiêm cẩn, quy củ sâm nghiêm, nói ra là lệnh, không cho phép có chút không may.
Phí Minh Lan cũng không để ý tới Tẩy Nghiên, đầu tiên là bước nhanh đếntrước giường nhìn Phí Minh Đức một chút, thấy sắc mặt hắn hồng hào,giống như ngủ say, không hề đáng ngại, lúc này mới hơi yên tâm, lại nhìn về phía hai nam tử trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh bàn nhỏ phía trước cửa sổ,hai mắt không khỏi tỏa sáng.
Ánh mắt của nàng bị thiếu niên mặc áo gấm màu tím hấp dẫn - thật là một mỹ thiếu niên tinh xảo!
***
Thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, số tuổi mà sự khác biệt củanam nữ chưa hiện rất rõ ràng, da thịt trong suốt như dương chi bạchngọc, không có một chút tỳ vết nào, lông mày dài đến giữa trán, mắt đàohoa quyến rũ, sống mũi tinh xảo cao ngất, môi mỏng mà đỏ thắm, ngũ quankhông dư một phần, cũng không thiếu một phần, gần như hoàn mỹ.
Càng khó được chính là khí chất cao quý của thiếu niên này, màu tím vốnrất khó mặc, lại có thể tôn hắn lên đến mức quý khí bức người, trên áogấm của hắn thêu cánh mẫu đơn màu tím, dây đai rộng cỡ bàn tay có thêuhoa, ngọc bội trắng rũ xuống một bên, một bên lại là túi thơm màu tím,thật cao quý vô song, phong lưu vô hạn.
Thân là nữ nhi nhà hoàng thương, cùng với là bằng hữu khuê phòng củaĐồng Như Vân - nữ nhi nhà dệt, Phí Minh Lan biết vải thiếu niên này mặclà "gấm Ám Hoa" chuyên cung cấp cho hoàng thất, mà áo gấm thêu mẫu đơnnày của hắn, bởi vì màu tím nhuộm cực kỳ cao nhã thuần chánh mà càngthêm khó được.
Đột nhiên ý thức được thân phận của thiếu niên có thể vô cùng tôn quý,cao không thể chạm, lòng của Phí Minh Lan căng thẳng, âm thầm ngắt lòngbàn tay, lần này sợ là ca ca thật chọc phiền toái lớn!
Nàng lại nhìn qua thanh niên mặc áo vải màu xanh, ước chừng mười támmười chín tuổi, cái nhìn đầu tiên, chẳng qua là cảm thấy ngũ quan thanhniên đoan chính, khí chất lịch sự, không có bắt mắt chói mắt như thiếuniên áo gấm, nhưng nhìn lại lần thứ hai, Phí Minh Lan mới âm thầm chắclưỡi hít hà- lại một đại mỹ nam a!
So với vẻ đẹp chói mắt của thiếu niên áo gấm, sự tuấn mỹ của thanh niênkín kẽ hơn, giống như ôn ngọc, mày kiếm sạch sẽ gọn gàng không lộ vẻương ngạnh, mắt tinh tĩnh mịch lại rõ ràng, sống mũi cũng cao thẳng, môi mỏng cũng đỏ tươi, đường cong lại tựa hồ càng thêm mê người.
Thấy Phí Minh Lan kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, thanh niên mỉm cười,giương môi cười một tiếng, Phí Minh Lan nhất thời cảm thấy vạn hoa đuanở trước mắt, choáng đầu hoa mắt.
Coi như nàng dốc hết tâm huyết nuôi dưỡng "Tố Tâm Như Tuyết", cũng không có rung động bằng một tiếng cười của thanh niên này!
Vì sao thế gian lại có mỹ nhân như thế, cố tình lại là nam tử?
Khó trách mọt sách ca ca thích nam sắc cũng không nhịn được phát hoa si, gây phiền toái trước mặt mọi người.
Phí Minh Lan ho khan một tiếng, cố gắng áp chế trái tim nhỏ đang đậpthình thích của mình, dùng tư thái đoan trang thục nữ nhất hơi cúi người thi lễ, nói: "Gia huynh lỗ mãng đắc tội hai vị, tiểu nữ tử thay huynhtrưởng tạ lễ ở đây."
Thiếu niên áo gấm khẽ hất cái cằm lên, ánh mắt hà khắc quan sát Phí Minh Lan một phen, thấy dáng người nàng mảnh khảnh, ngũ quan xinh đẹp tinhmỹ, rõ ràng là thiếu nữ xinh đẹp mềm mại, nhưng bởi vì sự kiên định trầm ổn trong ánh mắt, mà làm cho người ta không khỏi âm thầm cảnh tỉnh, cảm thấy kính nể.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn thanh niên, âm thầm gật đầu một cái, ấntượng đầu tiên là nữ tử này tuyệt không đơn giản, không phải cái loạibình hoa không xinh đẹp, hoặc là mỹ nhân chỉ đẹp mà thôi.
Thanh niên mỉm cười nói: "Cũng là tại hạ ra tay lỗ mãng, không cẩn thận đả thương lệnh huynh."
Phí Minh Lan lúng túng cười cười, "Chắc là không có gì đáng ngại, nếu như có thể cho hắn nhận chút dạy dỗ cũng tốt."
Thiếu niên lại nói: "Chúng ta người ngay không nói lời mờ ám, Phí tiểuthư, lệnh huynh vô lễ đối với chúng ta, coi như bẩm báo nha môn cũng làchúng ta có lý. Lần này chúng ta theo tới đây, một là vì thuận đường lấy 『Tố Tâm Như Tuyết』, tiếp theo là muốn lệnh huynh cho chúng ta một sựgiải thích."
Phí Minh Lan rất là kinh ngạc, không khỏi nhướng đôi mày thanh tú, hỏi: "Ngài chính là người mua "Tố Tâm Như Tuyết"?"
Thiếu niên khẽ nhếch cằm, kiêu ngạo trả lời: "Hả? Không được sao?"
Phí Minh Lan vội cười nói: "Vậy thì thật là tiểu nữ tử có mắt như mùrồi, ngài là khách quý của Phí gia chúng ta, chậm trễ. Lập Hạ, mau dângtrà ngon, pha trà Minh Tiền núi Sư Phong vừa mua được vài ngày trướcđi!"
Lập Hạ đáp, bước nhanh mà không một tiếng động đi ra ngoài chuẩn bị.
Thanh niên hơi giương môi, cười nói: "Lần này chúng ta thật đúng là thơm lây rồi, trà Long Tĩnh Tây Hồ ở trên núi Sư Phong là tốt nhất, mà tràMinh Tiền càng thêm đắt như vàng, tiểu thư hào phóng."
Phí Minh Lan mỉm cười nói: "So sánh với khách quý, chút trà này không đáng nhắc tới."
Trà Long Tĩnh Tây Hồ sinh ở núi Sư Phong phía Tây Nam Tây Hồ, trà LongTĩnh, Vân Tê, Mai Gia Ổ và Hổ Bào Thôn là cùng một khu, được xếp hạng là "Sư, Long, Vân, Mai, Hổ".
Người đời bình thường cho là trà Long Tĩnh chính tông nhất được sản xuất từ vùng Long Tỉnh, thật ra thì trà Long Tĩnh trân quý nhất vị ngon nhất sinh ở núi Sư Phong, đây cũng là nguyên nhân trong "Sư, Long, Vân, Mai, Hổ" thì chữ Sư xếp thứ nhất.
Trà Minh Tiền trên núi Sư Phong hàng năm sản lượng có hạn, trên căn bảnđều làm cống phẩm ngự dụng, thiên kim dân gian khó mua được.
Phí Minh Lan có thể dùng lá trà cực phẩm này đãi khách, cũng là dính vinh quang "Hoàng thương" của Phí gia.
Mặc dù thương nhân địa vị thấp, ở vào cuối cùng, nhưng dù sao "Hoàngthương" cũng khác. Thế gian này tôn quý nhất là Thiên Tử, Thiên Tử thuộc Hoàng Tộc dĩ nhiên là đệ nhất nhân gian, phàm có thể dính một chút"Hoàng ân", đều có thể khác người, gà chó lên trời.
Hoàng thương, bởi vì có chữ "Hoàng" ở phía trước, ngay cả quan lại bìnhthường cũng phải cẩn thận đối đãi, không dám dễ dàng đắc tội. Nhà hoàngthương bởi vì hàng loạt mua bán qua tay hằng ngày đều là vật phẩm tiếncống ngự dụng, phàm là chút gì đó sót vào kẽ tay, bọn họ sử dụng hằngngày cũng có thể dính chút ánh sáng, cảm thụ hưởng dụng "vật phẩm ngựdụng" cao cấp là cảm giác gì.
Đây là đặc quyền của riêng hoàng thương, là hoàng đế ngầm cho phép.
Dĩ nhiên, hoàng thương cũng không dám phách lối, bọn họ đương nhiên tiến cống vật phẩm cực phẩm nhất, chính mình dùng thì làm sao cũng phải hạxuống một bậc, nếu như bọn họ dám nói mình và Hoàng đế dùng đồ giốngnhau, vậy thì thật là có mấy cái đầu cũng không đủ chém.
Cho dù như thế, đồ đạc mà nhà hoàng thương được thấy, sử dụng, thưởng thức cũng quả thật tốt hơn nhà quan lại bình thường nhiều.
Hai chữ "Hoàng thương", đã nói rõ rồi, nhưng giá trị đi kèm, mới là thứ Phí Minh Lan xem trọng và không bỏ được nhất.
Hiện tại Phí gia cô nhi quả mẫu, nếu như mất đi tư cách "Hoàng thương"nữa, gia sản lớn như thế thật cũng chỉ có thể mặc người chém giết xâmlấn, tâm huyết cả đời của phụ thân cũng sẽ nước chảy về biển đông rồi.
***
Lập Hạ dâng trà Minh Tiền ở núi Sư Phong lên cho khác, sau đó nhỏ giọnglui bước qua một bên, đứng yên phục vụ, hành động cử chỉ hào phóng thỏađáng, vừa nhìn liền biết đã được nghiêm chỉnh huấn luyện, nuôi dạy tốt.
Từ nô bộc suy đoán đến chủ nhân, cũng biết được ít nhiều.
Thanh niên mặc áo vải xanh mỉm cười, ánh mắt lại nghiêm túc, thờ ơ lạnh nhạt tất cả của Phí gia.
Phí Minh Đức thích nam sắc, ấn tượng đầu tiên liền cực kém.
Chủ mẫu Phí gia nhát gan sợ sết, nhu nhược đáng thương, loại nữ nhân này không có chủ kiến, rất khó tự chống đỡ nổi hậu trạch, chứ đừng nóichống đỡ một gia tộc.
Mà khi nghe được chuyện đính hôn của Phí Minh Huệ ở trên đường, càng làm cho thanh niên cau mày, nghe thế nào cũng cảm thấy Phí gia thẹn vớidanh hiệu hoàng thương, làm ra chuyện không có giáo dục, mất thể thống,rối loạn.
Người như vậy, làm sao có thể có hôn sự tốt?
Tâm tình hỏng bét này, mãi cho đến chính mắt thấy được Phí Minh Lan khôn ngoan mới hơi thay đổi.
Danh tiếng của Phí Trung Quý không tệ, nếu như Phí Minh Lan được ông tatự mình nuôi dạy, được hài học của ông ta, có lẽ còn có chỗ tốt?
Có lẽ ánh mắt của thanh niên quá mức thận trọng hà khắc, Phí Minh Lancảm thấy khác thường, đáy lòng hơi kinh ngạc, vừa xấu hổ, lại có chútkhông vui.
Coi như hắn là mỹ nam, cũng không thể nhìn chằm chằm một nữ nhân như thế chứ?
Cũng không phải là xem mắt!
Nàng ngồi xuống bên cạnh, uống ngụm nước trà, cố gắng trấn tĩnh hỏi: "Còn chưa biết tên của các vị?"
Thiếu niên áo gấm màu tím nói: "Tại hạ Nguyên tứ. Hắn à, là Tam ca của ta."
Phí Minh Lan gật đầu một cái, "Nguyên lai là Nguyên tam công tử và tứ công tử."
Mặt nàng vẫn bình tĩnn, nhưng khi nghe chữ "Nguyên" thì trái tim lại bình bịch bình bịch đậm mạnh.
Chẳng lẽ là đương kim Đệ Nhất Thế Gia, "Nguyên gia" trong truyền thuyết?
Bọn họ ra tay xa xỉ, dùng năm vạn lượng bạc mua một chậu hoa, quần áobọn họ trân quý hiếm thấy, khí chất cao quý khó tả, những dấu hiệu nàykhông khỏi chứng minh suy đoán của Phí Minh Lan không hề sai.
Lại nói, chủ mẫu Nguyên gia cũng họ Trịnh, đều xuất thân từ tộc Trịnhthị giống mẫu thân Phí Minh Lan, nhưng chủ mẫu Nguyên gia là đích tiểuthư hệ chánh của Trịnh thị, là tỷ muội ruột với đương kim chủ mẫu, chủmẫu Phí gia chỉ là dòng họ hệ thứ của Trịnh thị mà thôi, gia cảnh chỉhơi giàu, căn bản không thể so với hệ chánh Trịnh thị - nhà mẹ của Tháihậu.
Phí Trung Quý chỉ là thương nhân nhỏ bé, có thể lấy được Phí Trịnh thịxuất thân từ hệ thứ Trịnh thị, coi như là may mắn, nhưng cũng không phải không thể tưởng tượng nổi. Sau đó ông dùng hết các loại phương thứcnịnh bợ hiếu kính hệ chánh Trịnh thị, lấy được tư cách hoàng thương, mới xem như chân chính dính vào vinh quang của Trịnh gia.
Nguyên tam, Nguyên tứ, chẳng lẽ chính là tam công tử và tứ công tử hệ chánh của Nguyên gia?
Trái tim của Phí Minh Lan nhảy thình thịch, lại cầm ly trà sứ tinh tếlên nhấp một ngụm nước trà, ngón tay mảnh khảnh thon dài không khỏi siết chặt khay nhỏ dưới cái ly.
Đang lúc này, Phí Minh Đức vẫn ngủ mê man đã tỉnh. Hắn rên rỉ một tiếng, liền quay đầu thấy thanh niên áo xanh đang đoan chánh ngồi ở dưới cửa,tư thái ưu nhã, dung nhan không tỳ vết, khí chất như ngọc, ánh sáng nhạt sau giữa trưa vào ngày xuân nhẹ nhàng chiếu xuống trên người hắn, giống như độ một tầng vầng sáng lên hắn, tựa như ảo mộng.
Phí Minh Đức không khỏi rù rì nói: "Yêu yêu đào lý hoa, chước chước hữuhuy quang. Duyệt dịch nhược cửu xuân, khánh chiết tự thu sương. Lưu phán phát tư mị, ngôn tiếu thổ phân phương. Huề thủ đẳng hoan ái, túc tíchđồng y thường...[5]"
Thanh âm của hắn cũng không nhỏ, mấy người trong phòng đều nghe được rõ ràng.
Phí Minh Lan không khỏi trợn trắng mắt, nàng vẫn cảm thấy ca ca của mình rất có vấn đề, hôm nay mới biết nào chỉ là có vấn đề, căn bản là đầukhông bình thường!
Nguyên tứ - Nguyên Bình Chi lại cười hì hì hất cằm với tam ca, nói:"Thật ra thì ánh mắt của tên ngốc này rất tốt, vứt bỏ đệ không để ý, cưnhiên liếc mắt liền nhìn ra tam ca mới thật sự là mỹ nhân, tinh mắt,tinh mắt!"
Thanh niên trừng mắt liếc hắn một cái, Nguyên Bình Chi vẫn cười hì hì, xem ra tâm tình rất khoái trá.
Lúc trước người bên cạnh Nguyên Bình Chi cũng khen ngợi tứ công tửNguyên gia tướng mạo đẹp, là hạng nhất, thật ra thì trong mắt hắn, tamca Nguyên Trị Chi của hắn còn tuấn tú hơn hắn nhiều, chỉ là Nguyên TrịChi quá biết che giấu mình, bình thường không phải áo xanh chính là áolam, mộc mạc đến phiền lòng, lãng phí dung nhan trời cho một cách vôích.
Lúc này nha hoàn của Phí Minh Đức nấu xong thuốc, trong lòng run sợ bưng vào, trước cúi người thi lễ với Phí Minh Lan, hô: "Đại tiểu thư."
Phí Minh Lan gật đầu một cái, đi tới trước giường Phí Minh Đức, phân phó Tẩy Nghiên nâng hắn ngồi dậy, kê một cái gối dựa sau lưng, rồi nói vớinha hoàn: "Đút thiếu gia uống thuốc đi, cẩn thận nóng."
Nàng lại quay đầu lại nói với Phí Minh Đức: "Ca ca, cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Phí Minh Đức nhìn đích muội một cái, lại nhìn người hầu phục vụ trướcgiường, mới chợt hiểu tình trạng trước mắt của mình, hơi ngượng ngùngcười cười với muội muội, "Không sao."
***
Mẹ đẻ Phí Minh Đức là thị nữ hồi môn xinh đẹp nhất của Phí Trịnh thị,dáng ngoài của hắn và thứ muội giống như mẹ đẻ, cực kỳ tuấn mỹ, hơn nữahắn quanh năm ở trong nhà học hành, ít phơi nắng, da trắng nõn, càng lộvẻ mặt mày như vẽ, cực kỳ có dáng vẻ thanh tú lịch sự của thư sinh Giang Nam.
Ngoại hình của hắn hơi tệ, đây cũng là nguyên nhân bọn Nguyên Bình Chikhông có nổi giận quá mức sau khi bị đùa giỡn, nếu không theo tính khíthiếu gia của Nguyên Bình Chi, Phí Minh Đức không chết cũng bị thươngnặng.
Phí Minh Lan nói: "Vậy uống thuốc trước đi."
Mặc dù huynh trưởng xem ra không việc gì, nhưng dù sao hôn mê một lát, đại phu cũng cho thuốc, phải uống mới yên tâm.
Phí Minh Đức trước nghiêng đầu nhìn Nguyên Trị Chi và Nguyên Bình Chi,cười cười với bọn họ, mới nhận lấy chén thuốc ấm áp trong tay nha hoàn,uống một hơi cạn sạch.
Nha hoàn vội vàng đưa mứt lên, lại bị hắn đẩy ra, cười với Nguyên Trị Chi, nói: "Ta không thích ăn đồ của trẻ em."
Nguyên Bình Chi bật cười, ngoắc ngoắc tay với tiểu nha hoàn, "Hắn không ăn, ta ăn."
Tiểu nha hoàn nhìn về phía Phí Minh Lan, Phí Minh Lan cười nói: "Đây làmứt gia mẫu tự tay ướp, nếu như công tử không ngại, xin mời nếm thử mộtchút."
Nguyên Bình Chi nếm một quả ô mai ướp đường, khen: "Ừ, không tệ, rất ngon miệng."
"Nếu ngài thích, trong nhà cũng không thiếu, có thể tặng ngài một ít."Phí Minh Lan phát hiện Nguyên tứ công tử mặc dù bề ngoài hoa lệ, tựa như con cháu nhà giàu, kì thực hỉ nộ đều hiện ra, hơn nữa thích ăn đồ ngọt, rõ ràng tính tình còn giống đứa nhỏ, hết sức đáng yêu, vì vậy nàng lặng lẽ phân phó Lập Xuân, một lát nhớ đưa cho Nguyên tứ công tử một ít mứtmang về hưởng dụng.
Mẫu thân nàng tự tay ướpmứt, đều là chọn lựa trái cây tươi quý, ngườigiúp việc lại tỉ mỉ lựa nhặt, không có một quả hư, theo tài liệu dạy,quá trình ướp cũng tỉ mỉ kiên nhẫn, tặng thức ăn như vậy, Phí Minh Lanrất yên tâm.
Tặng quà cho quan lại quyền quý vô cùng khó, bình thường sẽ không tặngđồ ăn, ngộ nhỡ ăn đau bụng, ăn mà bị cái gì, người tặng quà làm sao đảmđương nổi.
Phí Minh Lan dám tặng thức ăn, cũng làm cho Nguyên Trị Chi nhìn nàngthêm vài lần, nữ tử này quả thật gan lớn, khó trách trồng một chậu hoalan cũng có thể bán ra giá cực cao.
Nguyên Bình Chi ăn hai quả mứt, liền dùng khăn ấm nha hoàn đưa lên lautay, nhìn về phía Phí Minh Lan, nói đến việc chính, "Tuổi của hoa lanngắn ngủi, không biết 『Tố Tâm Như Tuyết』 được ra roi thúc ngựa đưa đếnKinh Thành, còn kịp ngắm hoa không?"
Phí Minh Lan nhíu nhíu mày, bình thường tuổi của hoa lan chỉ chừng mườingày, nếu như đào tạo tốt, có thể nở thêm hai ngày, vậy cũng đã là cựchạn. "Tố Tâm Như Tuyết" nở hoa đã bảy ngày, từ Dư Diêu đến Kim Lăng, nếu như đi theo đường quan, không dừng ngủ đêm, có lẽ còn có thể kịp.
Nàng gật đầu một cái, "Nếu như trên đường không ngừng nghỉ, thay ngựa không đổi người, có thể còn dư lại một hai ngày."
Nguyên Bình Chi "Ừ" một tiếng, dùng tay sờ cằm của mình, sau đó đứng lên nói: "Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, tamuốn tự mình đưa hoa về kinh!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Đây là đoạn thơ đầu trong Ấu học ngũ ngôn thi - một trong những cuốn sách học của học trò nhỏ ở Việt Nam ngày xưa. Bản dịch ở trên sưu tầmtrên mạng nhưng không thấy ghi người dịch. Bản gốc là:
Thiên tử trọng anh hào
Văn chương giáo nhĩ tào
Vạn ban giai hạ phẩm
Duy hữu độc thư cao.
[2] Trúc La Hán:
[3] Trúc tía:
[4] Trúc hoa: loại trúc thân có chấm nâu để làm cán bút.
[5] Đây là bài thơ Vịnh hoài thi (Thơ tỏ nỗi nhớ) của Nguyễn Tịch(210-263). Ông xuất thân ở Trần Lưu, nước Nguỵ đời Tam Quốc (nay là Khai Phong, Hà Nam, Trung Quốc). Ông là một trong Trúc Lâm thất hiền, phụthân của ông là Nguyễn Vũ, từng là thừa tướng nước Nguỵ và là một trongKiến An thất tử. Vịnh Hoài Thi tồn tại đến giờ còn 82 bài ngũ ngôn, babài tứ ngôn. Bài thơ ở trên là bài Vịnh hoài thi ngũ ngôn thứ tư. Vìkhông tìm được bản dịch nên mình chỉ có thể đăng bản Hán Việt.