TG1-21
Editor:Bạch Hy
29/12/2021
Mưa phùn kéo dài rất lâu.
"Cô gái kia có phải ngày hôm qua cũng đứng ở cửa trạm đúng không?"
"Đúng vậy, cũng không biết nháo hay tật xấu gì, lại có thể đứng ở cửa cục cảnh sát như vậy, cản trở mọi người làm việc."
"Có phải là người nhà phạm tội đi vào đó hay không, thật đáng thương."
Người qua đường khẽ nói nhỏ.
Bất luận là ngày hôm qua đã quen mắt với Kỷ La, hay là hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy,lúc bọn họ đi ngang qua trước mắt Kỷ La, không thể không đánh giá cô thêm vài lần.
Kỷ La vẫn như cũ vẫn cầm ô có hoa nhỏ kia, ngơ ngác giật mình đứng trong mưa.
Từ hôm qua đến bây giờ, một bước cũng không có dịch chuyển.
Giọt mưa rầm rầm rơi vào trên mặt ô như tấu nhạc nhẹ, nghe tựa như vui vẻ nghịch ngợm, cùng dung nhan thanh lệ xinh đẹp của cô gái dưới ô phản chiếu thành thú vị, rất giống hình ảnh tươi mới xuất hiện trong MV âm nhạc.
Trong ánh mắt của cô gái lại tràn ngập mất mát.
Bàn tay trắng nõn cầm ô che mưa đã bị đông lạnh đến đỏ hồng, đôi môi mềm mại cũng mất đi sắc máu, chỉ có đoi mắt trong suốt xuyên thấu kia vẫn như cũ là một bộ dạng u buồn của con thỏ.
Hệ thống: "Về nhà đi."
Kỷ La mím môi, lần đầu cự tuyệt đề nghị của hệ thống: "Không thể trở về."
"Cô tiếp tục chờ ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì đâu." Hệ thống biết nhân vật phản diện sẽ không có khả năng tới nữa, nó chỉ đang cân nhắc làm sao để giải thích vấn đề phức tạp này của con thỏ.
E ngại trí lực của con thỏ có hạn hệ thống dựa vào khả năng tính toán siêu cường phân tích cả đêm, vẫn như cũ vẫn không phân tích ra cách nói nào có thể khiến cô hiểu được tình hình trước mắt.
Bàn tay nhỏ bé của Kỷ La nắm cán ô siết rất chặt, một tay khác nắm góc váy, lông mi rất dài rũ xuống: "Tôi và Thẩm Tiêu đã nói chờ nhau ở chỗ này, sau đó cùng nhau về tổ."
Hệ thống biết nó sẽ lâm vào chu kỳ chết như vậy.
Động vật nhỏ bình thường đều rất hết hy vọng, đáng yêu thì đáng yêu nhưng không có đầu.
Kỷ La ngơ ngác đứng đến giữa trưa.
Ngày hôm qua chị gái văn chức cho cô mượn ô từ trong phòng chạy ra môn lớn, thuận tiện liếc mắt sinh vật mê muội một cái ở cửa giống như mèo chiêu tài, lại kinh ngạc mà chạy trở về: " Sao em vẫn còn ở nơi này?"
Kỷ La mím môi, vừa nói chuyện với người khác vành mắt liền đỏ lên: "Chờ anh ấy."
"A...... Người ấy đã đi rồi, em không biết sao?" Chị gái ấy lấy ra khăn giấy, lau nước mưa rơi xuống bả vai của Kỷ La làm ướt nhẹp ngọn tóc.
Kỷ La quay đầu lại, đôi mắt sương mù mênh mông ngơ ngẩn nhìn cô ấy: "Vậy em phải đi đâu để tìm anh ấy?"
"Cái này chị cũng không rõ lắm, nói thật thì, chuyện này bọn chị không quản lý." Chị gái mơ hồ nói, "Tóm lại em vẫn là mau về nhà đi, đám người ở chỗ này là lãng phí thời gian...... Chị vẫn còn có công việc đang vội, tạm biệt."
Cô ấy nói xong, liền mở ô vội vã rời đi.
Chờ khi cô làm xong xuôi công việc trở về, cổng lớn đã không còn bóng dáng Kỷ La, chỉ còn lại một chiếc ô hoa nhỏ được xếp chỉnh tề gọn gang đứng lẻ loi dựa vào cửa sắt.
*
Sau ba ngày Kỷ La bồ cầu phòng phát sóng trực tiếp, rốt cuộc cô cũng một lần nữa phát sóng.
Cư dân mạng điêu khắc cát phát hiện ra chủ bá điêu khắc cát của mình dường như đột nhiên mất đi giấc mơ của mình.
Cô vẫn như cũ vẫn trang điểm thành cẩm lý phúc oa trang, nhưng mặc kệ trang điểm có đậm đến đâu, vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt cô viết chữ không cao hứng.
【 Sao lại không thấy anh trai trợ lý? 】
【 Chủ bá, mau đem thả chồng của tui raaaa. 】
【 Cầu phúc lợi của fans, cầu phát sóng trực tiếp tẩy trang. 】
【← cái không gọi phúc lợi kia, khiến fans kiếp nạn cảm ơn. 】
Kỷ La vừa lộ mặt, làn đạn bình luận liền bắt đầu cãi cọ ầm ĩ lâm vào hỗn loạn, rất nhiều người đang hỏi Thẩm Tiêu đi đâu rồi.
"Không thấy anh ấy, hiện tại mỗi ngày tôi đều phải tự mình xả nước mặc quần áo, rất vất vả."
Bắt đầu học được sinh hoạt của một con thỏ.
Kỷ La mở cặp nhỏ của mình ra, lấy giữ nhiệt từ bên trong ra, giơ ngón tay đuôi nhỏ lên, uống một ly nước ép cà rốt.
Hệ thống: "Cái đó cô để đó được vài ngày trước rồi."
Hai giây sau, Kỷ La che bụng lẩm bẩm, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một khối: "Tôi muốn kéo mùi *."
*kéo mùi là đi VS ó
Cô nhặt một con thỏ lông tơ từ dưới chân của mình và đặt nó ở phía trước của máy ảnh, cố gắng giả vờ rằng cô vẫn còn trong livestream, và sau đó ôm bụng và lao ra khỏi phòng.
Tiểu Mạt Mạt cũng ở trong nhà vệ sinh.
Kỷ La ngồi bồn cầu vài phút, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vặn vòi nước, đi cùng với Tiểu Mạt Mạt là một nữ chủ bá khác nói chuyện với nhau: "Làm xong tháng này, tui liền về quê mở cửa hàng bán quần áo, không làm chủ bá nữa."
"Vì sao vậy? Có phải bởi vì cô tố cáo Tiểu Kỷ Kỷ hả, nên gây thiệt hại cho công ty? Lại nói tiếp phía trước kia kiện ly kỳ tử vong thật sự có rất nhiều bí ẩn trên mạng vẫn thảo luận đến bây giờ nhiệt độ còn chưa hạ xuống, người ngoài hành tinh, song song thời không vân vân đều kéo ra. Mặc kệ như thế nào, Tiểu Kỷ Kỷ là bạn gái cũ của nạn nhân, cũng là người cuối cùng tiếp xúc với anh ta, cô tố cáo cô ta cũng là về tình cảm có thể tha thứ đi."
"Không, không phải vì chuyện này." Tiểu Mạt Mạt âm thanh nghe rất sợ hãi, như là đang sợ hãi cái gì đó, "Cô nghe tôi nói, đừng bát quái lại chuyện này nữa, trợ lý của Tiểu Kỷ Kỷ cậu ấy......"
Chi ——
Cửa nhà vệ sinh mở ra.
Bọn họ đồng thời quay đầu lại.
Liền nhìn thấy Kỷ La xoay trái xoay phải xách quần, huýt sáo kéo quần đùi cao bồi lên, lúc này mới ngẩng đầu, vươn hai tay xông về phía Tiểu Mạt Mạt: "Thẩm Tiêu sao rồi?? "
Tiểu Mạt Mạt: "Cô không rửa tay thì đừng có lại đây a a a!"
Kỷ La bị đè lại móng vuốt nhỏ, kéo xuống dưới vòi.
Cô lắc đầu, đôi tai dài nhung nhồi liền tát lên mặt Tiểu Mạt Mạt, lộ ra một gương mặt kiêu ngạo kiểu thỏ: "Lúc tôi lau rắm có rất nghiêm túc gấp giấy lại, cho dù không rửa cũng không bẩn."
Tiểu Mạt Mạt: "Cô câm miệng lại đi."
Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tiểu Mạt Mạt liếc mắt nhìn Kỷ La một cái.
Nguyên bản là cô xuất phát từ tràn đầy ác ý mà trang điểm, Kỷ La lại vui vẻ tiếp thu nhận; cho dù biết rõ là bị cô ta tố cáo, cũng không có biểu hiện ra chút khúc mắc nào, thái độ đối với cô ta vẫn như xưa.
Tiểu Mạt Mạt thở dài: "Quên đi, dù sao tháng sau tôi cũng phải về quê, vẫn là nói cho cô biết xảy ra chuyện gì, miễn lại để cho cô lại bị tên tra nam kia làm hại."
Kỷ La lập tức nín thở tập trung dựng lỗ tai lên.
Hóa ra, ngày đó ở trong quýt, Tiểu Mạt Mạt là người cuối cùng nhìn thấy Thẩm Tiêu.
Cô ta hố Kỷ La một phen, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, chỉ muốn đi qua hỏi thăm tình hình.
Kết quả chợt lóe nhìn thấy người đàn ông lớn lên rất giống Thẩm Tiêu.
Khi đó Tiểu Mạt Mạt để mặt mộc, giống như là thích khách ẩn nấp thuật, có thể hoàn mỹ dung nhập vào bất kỳ người nào trên. Cô lặng lẽ trà trộn vào một đám mặc áo blouse trắng, kết quả nhìn đến...... có hai Thẩm Tiêu?
Một người trong đó chậm rãi quay mặt lại, tầm mắt âm lãnh dừng trên người cô.
Đây mới là bản thân, tuyệt đối là.
Tiểu Mạt Mạt sợ tới mức chạy trối chết.
Cô vẫn luôn chạy trốn rồi công viên gần đó, dừng lại để hít thở, nhưng thấy rằng không biết từ khi nào có một cái bóng trên mặt đất.
Bóng dáng duỗi tay bóp chặt cổ cô, bên tai cô phát ra âm thanh hỗn độn không rõ, giống như là cảnh cáo đến từ tử thần, đem hơi thở tử vong rót vào trong chỗ sâu tuỷ não của cô.
Tiểu Mạt Mạt trực tiếp ngất đi.
"Tuy rằng tôi không thấy rõ mặt anh ta, nhưng tôi dám chắc chắn, anh ta chính là Thẩm Tiêu." Trong lòng Tiểu Mạt Mạt còn sợ hãi nói, "Người đàn ông kia còn nguy hiểm hơn bạn trai cũ của cô, tôi...... Tôi thậm chí cảm thấy anh ta không giống như con người."
Hệ thống: "Đó không phải là bản thể của nhân vật phản diện, hẳn là chỉ một khối mảnh nhỏ mà anh ta phân ra để hù dọa Tiểu Mạt Mạt mà thôi."
Kỷ La bản khởi* khuôn mặt nhỏ, "Đúng là một tên nghịch ngợm gây sự quỷ."
*bản khởi: cái này Hy không hiểu ?
Hệ thống: Là vì bảo vệ cô đấy, cảm ơn.
"Cô có thể đi cũng nhanh đến đâu, cũng bị thứ này quấn lấy, không chết thì cũng mất nửa mạng của cô." Tiểu Mạt Mạt khuyên Kỷ La một câu.
Kỷ La bỗng nhiên chú ý tới, trên cổ Tiểu Mạt Mạt trên cổ áo Tiểu Mạt Mạt tựa hồ còn dính mấy hạt đen.
Cô duỗi tay, nắm lấy mấy hạt màu đen trôi nổi.
Sắc mặt Tiểu Mạt Mạt sắc mặt biến đổi lớn, thét chói tai chạy ra ngoài.
Kỷ La cúi đầu nhìn trái nhìn trái, phát hiện không có túi có thể chứa được những hạt nhỏ này, dứt khoát há miệng, một ngụm ăn chúng.
Tiếp theo, cô lại ôm bụng chạy trên bồn cầu ngồi 30 phút.
Cũng không biết mình rốt cuộc đã ăn hết bộ phận nào trên người quái vật phản diện.
Chờ đến khi Kỷ La trở lại phòng phát sóng trực tiếp, khán giả đã chạy thất tám phần, nhưng có vài cư dân mạng gửi tin nhắn riêng cho Kỷ La, nói bọn họ nhìn thấy Thẩm Tiêu ngồi trên một chiếc xe tải đen như mực còn bí ẩn hơn cả xe chở tiền.
Kỷ La lấy ra một tờ giấy trắng cùng một cây bút chì màu nhỏ, bắt đầu sửa sang lại manh mối.
Cô vẽ một cái vòng tròn đại diện cho Thẩm Tiêu, lại vẽ một vòng tròn đại diện cho nam chủ, ở giữa vẽ một con thỏ đại diện cho chính mình.
Trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, Kỷ La nhìn bức tranh giải cấu trúc này, lộ ra biểu cảm khiếp sợ: "Hóa ra anh ấy bị nam chủ bắt đi!"
Hệ thống: Cô thật sự phát hiện rất nhanh nha.
Kỷ La quyết định tự mình đi cướp quái vật phản diện trở về.
Kỳ hạn ba mươi ngày còn chưa tới, quái vật phản diện không cách nào trở về quê, cho nên nam chủ nhất định là đem anh ấy nhốt ở nơi nào đó.
Cô lập tức về nhà thu thập hành lý.
Mặc vào một chiếc váy hoa mới tinh, đeo cặp sách nhỏ đầy củ cải nhọn, để phòng ngừa tai thỏ bị bẩn trong lúc chiến đấu,trước tiên thận trọng mà gỡ tai thỏ xuống đầu giường, thay vào đó đội một cái mũ màu xanh lá cây che mặt, chỉ lộ ra một cái miệng nhỏ.
Kỷ La chuẩn bị xuất phát.
Đi tới tòa nhà chung cư cao cấp mà Cung Chi Nhiên ở.
Vốn định dán chặt vào phía sau người khác thông qua cửa ra vào, lại không nghĩ tới bị bảo vệ túm lấy cặp sách trực tiếp kéo ra.
Bảo an, kẻ thù của cả đời.
Kỷ La đành phải lén lút lẻn trốn vào bãi đỗ xe ngầm.
Trùng hợp thay, cô thoáng cái liền phát hiện ra xe của Cung Chi Nhiên.
Bởi vì phía dưới cửa sổ xe treo con rối nhỏ do nữ chủ tự tay may, Kỷ La cũng được tặng một cái.
Cô liếc trái nhìn phải, thừa dịp xung quanh không có ai vội vàng đặt bẫy chiếc xe này.
Hơn mười phút sau, Cung Chi Nhiên liền đi xuống.
Anh ta đi vào phía trước xe, đang định mở cửa xe, bỗng nhiên dưới lòng bàn chân giống như dẫm phải thứ gì đó.
Anh cúi đầu vừa thấy, phát hiện là một củ cải gọt rất nhọn, nước trong sáng, thoạt nhìn rất ngon.
Cung Chi Nhiên khom lưng nhặt củ cải này lên.
"Ay." Anh ta đau đến hít hà một hơi thật sâu.
Lúc này mới thấy rõ, trong thân củ cải thế mà lại đâm mấy tăm bí mật trong này, lúc cầm lấy không cẩn thận bị rạch tới ngón tay anh ta.
Cung Chi Nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy cách đó không xa một chiếc xe tư nhân ngồi xổm phía sau lộ ra một tên nhóc con đầu đội mũ xanh, hai tay kéo lên phía sau xe, hướng anh ta lộ ra nụ cười tà ác.
Cung Chi Nhiên: "......"