Đi vào nhà, bà Hoa ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm TV, tuy nói là đang xem phim truyền hình Đài Loan yêu thích như mọi ngày, nhưng Công Nam biết, bây giờ bà không xem vào, trên TV đang chiếu gì, bà cũng không biết.
Công Nam dè dặt ôm ba lô vào ngực, trong nhà ấm hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng thời tiết vào mùa mưa gần cuối mùa hè cũng không ấm áp hơn bao nhiêu, cũng may trước khi ra khỏi nhà, cậu đã khoác một chiếc áo khoác dày trên người, tuy nhiên áo khô mà quần lại ướt tới đầu gối, không lạnh lắm nhưng không thoải mái.
Cậu nhìn quanh nhà, mọi ký ức về căn nhà này cậu cũng không nhớ được rõ ràng hết, nhưng tận sâu trong lòng cậu, cảm giác quen thuộc từ nơi này khiến cậu an tâm hơn bao giờ hết.
Quay về rồi, thật tốt!
Nhìn quanh một lượt, nhớ kỹ mọi vật dụng trong nhà rồi cậu cũng thôi nhìn tiếp, cúi đầu rũ lông mi xuống nhìn ba lô trong lòng mình, nếu lúc này có người nhìn vào mắt cậu sẽ phát hiện trong mắt cậu không có tiêu cự, trống rỗng, giống y như một xác chết vậy. Kỳ thật đó là một thói quen, thói quen này hình thành khi cậu bị nhốt ở chỗ u tối kia, không biết ngày tháng giờ giấc đêm ngày, hơn nữa cũng không có gì để làm, vì thế cậu thường hay ngồi “thừ” để giết thời gian.
Không biết cậu đã thơ thẩn bao lâu, đứng im ở chỗ cửa không nhúc nhích, bà Hoa cảm thấy cậu có điều khác lạ nhưng chỉ nghĩ có lẽ do bị chuyện hôm nay kích thích, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều. Lúc này bà mở miệng nói với giọng điệu lạnh tanh:
\- Ở hết đêm nay, sáng mai tao đón xe cho mày tới nhà cha mày.
Nghe thấy bà Hoa nói chuyện, hồn vía của cậu cũng quay về, sau đó lắc đầu, nói:
\- Con không đi nhà ông ấy ở, con muốn ở đây với ngoại.
Bà Hoa tức giận tắt TV, quay sang nhìn cậu mắng:
\- Ai cho mày ở đây, tao nuôi mày mười mấy năm rồi, tao không nuôi nổi nữa, mày về nhà cha mày để cha mày nuôi đi.
Nói tới đây bà Hoa dừng một lúc rồi nói tiếp:
\- Mẹ mày báo tao, làm khổ tao, đẻ ra mày cũng không nên thân, học hành chẳng ra sao, suốt ngày chơi bời tụ tập, tao chán lắm rồi…
Công Nam nghe bà Hoa nói cũng không nói lại, chỉ đứng im nghe bà chỉ trích mắng chửi. Nếu là trước đây, cậu đã cãi lại hoặc vùng vằng đi vào phòng không chịu ra rồi, dù sao khi đó vẫn còn trẻ, lại là tuổi phản nghịch, nghe những lời ghét bỏ chói tai như vậy sao có thể không giận không tức?
Cho dù là cậu của bây giờ, sống lại một đời, nghe những lời này cũng cảm thấy khó chịu, cậu biết bà ngoại có nỗi khổ, nhưng tổn thương bằng lời nói không hề nhẹ hơn đòn roi, thời gian lâu dài, tâm lý cũng sẽ trở nên vặn vẹo.
Còn không phải sao, trước đây, tâm lý của cậu đã vặn vẹo như vậy đấy!
Mắng một hồi, bà Hoa thấy cậu không nói gì cũng phát hiện mình nói nặng lời, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, làm sao hốt lại được, bà chỉ có thể im lặng không nói gì nữa, bầu không khí trong nhà trở nên trầm lặng đến đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, Công Nam lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này, giọng điệu của cậu vô cùng nghiêm túc, vô cùng chân thành:
\- Ngoại, con sẽ không đến nhà chú nhận cha, sau này cũng sẽ không, gia đình họ đang hạnh phúc, là chúng ta chen chân vào, con không muốn bản thân là đồ thừa trong gia đình đó, con sẽ tự nuôi sống mình, bây giờ con đã mười lăm rồi, sang năm con sẽ chuyển vào trường nội trú học, con cũng có thể đi làm thêm đóng học phí, cho nên… ngoại theo dì ba sang nước ngoài chữa bệnh đi.
Bà Hoa nghe cậu nói xong lập tức giật mình, cổ họng của bà giống như bị ai nhét bông vào, không nói ra được lời nào. Qua một lúc, bà mới gấp gáp đứng dậy đi tới chỗ cậu cầm cánh tay cậu, hỏi:
\- Ai nói cho mày biết, con ba đúng không? Tao gọi điện thoại mắng nó.
Nói xong bà quay đi tìm điện thoại, Công Nam thấy vậy vội ngăn lại.
\- Không phải đâu ngoại, con vô tình nghe ngoại nói chuyện điện thoại với dì ba mới biết, con biết ngoại sợ ngoại đi rồi con không ai trông nôm chăm sóc, cho nên mới tới nhà chú nói chuyện, nhưng nếu có thể, con xin ngoại thương con lần này, con không muốn tới nhà đó làm con riêng, ngoại sang nước ngoài với dì ba, con cũng sẽ dọn vào trường nội trú ở, trên đời này, ngoại là người thân duy nhất của con, con không nhận ai nữa đâu.
Nghe mấy câu này của cậu, bà Hoa không kìm được nước mắt, nhưng ngại khóc trước mặt cháu ngoại, bà quay đi len lén lau nước mắt. Thấy bà ngoại khóc, Công Nam cũng không nhịn được nữa, những uất ức của mấy năm nay tích tụ trong lòng cứ thế trào ra, không cách nào ngăn lại được, cậu ôm lấy vai bà khóc không thành tiếng…
Khóc một hồi hai bà cháu không khóc nữa, biết cả buổi chiều cậu không ăn gì, bà kêu cậu thay đồ rồi vào bếp hâm đồ ăn lại ăn xong vào phòng nghỉ, cậu nghe lời ôm ba lô vào phòng thay đồ.
Vào phòng ngồi trên giường, cậu nhìn xung quanh phòng mình một cái, trong phòng có hơi bừa bộn do cậu sửa soạn đồ đạc lúc chiều, ngoài ra trên vách tường dán đầy poster các nhóm nhạc phong cách quay dị, trên bàn bày máy thiết bị chơi game. Mười mấy năm trở về căn phòng lúc tuổi vị thành niên, nhìn phong cách hiện giờ của mình, Công Nam có hơi muối mặt muốn đào lỗ chui xuống.
Thay đồ ra xong, cậu đứng dậy định tháo mấy poster xuống, dọn dẹp phòng một chút thì bỗng nhiên “ong” một tiếng, cậu bị thứ gì đó giống như điện giật ngã ngay đơ xuống giường, lúc này trong đầu của cậu vang lên một giọng nói máy móc
Họ tên: Lê Công Nam
Ngữ Văn: LV 0 \(0/100\)
Toán học: LV 0 \(0/100\)
Hóa học: LV 0 \(0/100\)
Tiếng Anh: LV 0 \(0/100\)
Vật lý: LV 0 \(0/100\)
Sinh học: LV 0 \(0/100\)
Lịch sử: LV 0 \(0/100\)
Địa lý: LV 0 \(0/100\)
Điểm học tập: 0
Nghe thấy một loạt các môn học, đồng thời một bảng điện tử hiện lên trước mặt, Công Nam chưa kịp suy nghĩ là chuyện gì thì lại nghe tiếng máy móc kia vang lên.
Nhiệm vụ cho người mới: Ôn lại kiến thức đã hỏng, kiếm được 100 điểm học tập trong vòng một tuần. Thất bại: Trải nghiệm cảm giác thai nghén 10 ngày.
Đậu…
Chưa nói tới bây giờ trong đầu cậu là cái gì, chỉ nói cái nhiệm vụ nó đưa ra thôi cũng quá lừa tình, thời hạn làm nhiệm vụ chỉ có một tuần nhưng trừng phạt lại tới mười ngày. Có cho người ta hưởng trọn vẹn niềm vui khi được sống lại không hả?
Mắng thầm một hồi, Công Nam cũng dần tỉnh táo lại, từ lúc biết mình sống lại, việc đầu tiên cậu làm là lựa chọn không tới nhà kia nhận cha mẹ, nhưng sau đó thì sao? Sống mơ màng hồ đồ hết quãng đời còn lại? Kỳ thật cậu đã nghĩ tới việc học hết cấp ba rồi mở cửa hàng nhỏ buôn bán qua ngày, cho nên còn cần nghiêm túc học tập nữa sao?
Đọc được suy nghĩ của ký chủ, 001 tức điên, nếu lúc này nó có hình dạng thật thì đã gõ mạnh vào đầu ký chủ của nó rồi, có bàn tay vàng trong tay mà còn muốn sống cuộc sống bình dị qua ngày? Coi nó là đồ chơi trí năng sao?
Tuy nhiên thân làm hệ thống mang tri thức đầy mình, nó cũng không thể làm hành động tổn hại trí lực của ký chủ, vì thế chỉ có thể dùng giọng nói máy móc lạnh băng nói:
\<\
\>
Nghe thứ kỳ lạ kia nói, Công Nam hơi ngại ngùng gãi đầu, nói:
\- Nhưng thành tích học tập của tôi không tốt lắm, năm rồi còn… đội sổ.
\<\\>
\- Hệ thống?
Công Nam nghe tới hai từ này lập tức mở to mắt, tuy không đọc nhiều tiểu thuyết, nhưng từng đọc một bộ nói về bàn tay vàng hệ thống này, lúc đó cậu còn cho là vớ vẩn nên lướt qua luôn, không ngờ cũng có ngày cậu sở hữu một cái “hệ thống”.
\- Nếu như vậy thử một lần cũng không sao, cùng lắm nôn ọe mười ngày thôi, cũng không chết được. Hơn nữa cậu nói đúng, tri thức đúng là ánh sáng dẫn đường cho tương lai…