Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập

Chương 20





“Thùng thùng thùng!”
Thầy Hưng đập mạnh mấy cái lên bảng khiến đám học sinh giật thót cả mình.
\- Lớp mình có sỉ số là ba mươi sáu\, trong kỳ thi tháng vừa rồi có mười mấy bạn dưới trung bình\.

Tuy đề khó nhưng nếu chịu nghe giảng thì chắc chắn sẽ làm đúng ít nhất là trên năm điểm\.vậy mà kết quả chỉ có năm bạn trên tám\.
Thầy càng nói càng tức giận.
\- Thường ngày các cô các cậu học tập thế nào vậy? Có nghe giảng không? Đây là kỳ thi tháng đầu tiên cho nên tôi bỏ qua\, nhưng trong thời gian tới phải học hành đàng hoàng cho tôi\, nếu tháng kế tiếp tình trạng này còn tiếp tục\, các cô cậu đừng trách tôi không nể tình\.
Mắng xong, thấy các học sinh đều cúi đầu im lặng, sắc mặt của ông ta cũng hòa hoãn lại, sau đó ông ấy lại nói:
\- Tuy vậy vẫn có một bạn học khiến tôi rất bất ngờ…
Ông ấy nhìn về phía Công Nam.
\- Nam\!
\- Dạ\!
Công Nam lập tức đứng lên, căng thẳng nhìn thầy chủ nhiệm, không phải là bị lật kèo đó chứ? Không thể nào, bài thi lần này rất dễ, cậu rất tin tưởng mình sẽ được điểm khá cao thậm chí mười điểm tròn, sao, sao lại…
\- Bài thi lần này do tôi tự ra đề\, đúng là nếu học bài hiểu bài sẽ trên năm điểm\, nhưng nếu muốn đạt điểm tối đa thì rất khó\, cả khối chỉ có ba bạn đạt điểm mười\, lớp chúng ta có một bạn đó là bạn Nam\, chúng ta cho bạn ấy một tràng pháo tay\!
“Lộp bộp lộp bộp.”

Lần đầu được tuyên dương trước lớp như thế, Công Nam có hơi mắc cỡ, vành tai của cậu đỏ lên khiến mấy bạn nữ trong lớp phấn khích không thôi.

Thỏ con nhà ai mà đáng yêu quá vậy!
Thầy Hưng hiếm khi nở nụ cười, thân thiện kêu cậu ngồi xuống, sau đó kêu lớp trưởng lên nhận bài thi phát cho các bạn.
Mọi người nhận bài thi trong tay mà mắt lại vọng sang chỗ của Công Nam, dù trong lòng biết môn vật lý của cậu rất tốt, nhưng mọi người đều không ngờ cậu có thể đạt điểm tối đa, đặc biệt đối với lớp học xếp hạng học lực thấp nhất như lớp họ, cậu có thể nói là một kỳ tích.
Bảo Đức nhìn bài thi chỉ có sáu điểm của mình, lại thấy cậu điềm tĩnh xếp bài thi để vào cặp tâm trạng bỗng nhiên trở nên bực bội hẳn.
\- Nếu vui thì cứ việc cười to\, giả vờ đứng đắn như vậy làm gì\, coi chừng nhịn lâu quá nổ tung bụng đấy\.
Lúc này Công Nam có thể vui mới là lạ, cậu biết chỉ mười điểm môn vật lý là vô dụng, thành tích tháng phải dựa vào tổng số điểm tám môn, khi nào chưa biết kết quả cuối cùng, khi đó cậu không thể nào thoải mái cười to được.
Bây giờ Công Nam có lo âu thế nào người ngoài không thể biết được, nhìn thái độ này của cậu, họ chỉ nghĩ cậu khiêm tốn mà thôi.
[Tích! Chúc mừng ký chủ đạt mười điểm môn vật lý.

Thưởng: 100 điểm học tập.
Điểm học tập: 877]
Hai mắt của cậu lập tức sáng lên.

Còn có thể như vậy sao? Quá tốt rồi, nếu lỡ như không hoàn thành nhiệm vụ cũng không tới nỗi mất trắng.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của cậu thả lỏng hơn, mặt mày cũng không sầu lo như trước nữa.
Tiếp theo là môn toán, không nằm ngoài dự đoán cậu lại đạt điểm tối đa, từ đây mọi người đều chết lặng, tất cả đều nhận định hết năm nay sẽ bị cậu đè trên đầu không cách nào trở mình được, may mà môn địa lý cậu chỉ có 7.8 mọi người mới như được thấy ánh sáng.
Trời không lấy đi của ai mọi thứ cũng không cho ai hết mọi thứ, xem ra các môn xã hội chính là sở đoản của cậu, tuy vậy vẫn không ngăn được lòng hâm mộ của mọi người dành cho cậu, từ đây một nam thần nóng hổi mới ra lò xuất hiện trong lớp 10-9.
Ngày kế tiếp, thành tích môn ngữ văn đã có.

Lê Công Nam: 5.5.
Sắc mặt của Công Nam không phải tái bình thường, cậu không thể tin được mình còn không đạt tới mức khá, cậu có nên may mắn vì mình không theo học ở trường có nhân đôi hệ số môn ngữ văn hay không?
Tiếp theo là môn tiếng anh, thành tích của môn này lại giáng đòn nặng nề vào tim cậu một lần nữa.
Thành tích môn tiếng anh của cậu chỉ có 4.5!
Khi biết được điểm môn tiếng anh, cậu ngồi tại chỗ thẫn thờ thật lâu, trong lớp thấy cậu như vậy một số lo lắng cho cậu, còn một số khác lại vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn.


Sau đó cậu còn bị cô tiếng anh gọi lên văn phòng nói chuyện riêng.
\- Nam nè\, cô biết hướng đi sau này của em là khối tự nhiên\, nhưng bây giờ em cũng không thể lơ là các môn khác được\, môn tiếng anh cũng rất quan trọng\, dù em có làm bất cứ ngành nào thì cũng phải biết một ít tiếng anh mới tốt\.
Công Nam cúi đầu thật thấp, kỳ thật bây giờ cậu cũng đang rất hối hận, nếu sớm biết mình sẽ bị gãy tại môn này thì đã dành chút thời gian rèn luyện rồi, không thể trách ai chỉ có thể trách cậu quá tự tin.
Cô tiếng anh lại khuyên nhủ một hồi, nghe thấy cậu hứa hẹn sẽ để tâm học môn của mình hơn mới chịu thôi, sau đó cô ấy nói:
Lúc nãy cô Thu cũng muốn gọi em qua nói chuyện đấy, bây giờ cô ấy đang ở phòng giám thị, em lên phòng gặp cô ấy một chút đi.
Công Nam: ToT ~
Cô Thu chính là cô dạy ngữ văn, gọi cậu lên nói chuyện riêng chắc chắn lại khuyên nhủ cậu một hồi.

Cậu thật sự biết lỗi rồi mà…
Điều an ủi cậu chút ít là ngoại trừ bị gãy hai môn ngữ văn và tiếng anh ra, hai môn sử địa đều đạt điểm chín, riêng môn hóa học cậu lại đăng quăng điểm mười, trở thành tâm điểm của mọi người một lần nữa.

Chẳng mấy chốc tổng thành tích tám môn của lớp được đưa ra.
Hạng nhất là lớp trưởng Thái Tính: 68.8
Hạng nhì là lớp phó học tập Khả Như: 66.3
Hạng ba là Công Nam: 65.8
Được rồi, tạm thời hoàn thành một phần ba nhiệm vụ, nhưng nhìn tổng số điểm lần này của mình, cậu thật sự muốn rớt nước mắt.
Tổng điểm của cậu đã có nhưng cậu không biết mình có hoàn thành nhiệm vụ hay chưa là bởi vì hệ thống nói muốn cậu tận mắt nhìn thấy bảng xếp hạng rồi mới quyết định xử phạt hay khen thưởng.
Bây giờ bảng xếp hạng đã có, chỉ còn chờ tới giờ ra chơi lớp trưởng lên phòng giáo viên lấy về mà thôi.
Trước giờ ra chơi, cậu vỗ vai Bảo Đức trăn trối:

\- Lát nữa ông nhanh tay đỡ lấy tôi đừng để tôi đập đầu xuống đất nhé\.
Cậu không muốn mình chỉ bị phạt tê liệt 24 tiếng mà lại chết vì đập đầu xuống đất đâu.
Bảo Đức: ??
Cái thằng này học nhiều quá điên rồi sao?
Chuông ra chơi vang lên, lớp trưởng Thái Tính cầm một tờ giấy A4 đi vào, lớn giọng nói:
\- Kết quả xếp hạng toàn khối và toàn trường đã có\, tôi đọc từ cao đến thấp nhé\, tôi đứng thứ sáu toàn khối và thứ mười hai toàn trường\.

Khả Như đứng thứ tám toàn khối và thứ mười tám toàn trường\.

Công Nam đứng tứ mười toàn khối và thứ hai mươi mốt toàn trường…
“Rầm!”
Công Nam đột nhiên ngã khụy xuống đất dọa sợ tất cả mọi người, lớp trưởng lập tức kêu mọi người tản ra, sau đó Bảo Đức nhanh chóng cõng cậu xuống phòng y tế.
Xét thấy tình trạng của cậu có vẻ nghiêm trọng, nhân viên y tế trong trường cũng không dám để cậu lại, nhanh chóng gọi xe cứu thương chở cậu tới bệnh viện, còn Bảo Đức thì luống cuống gọi điện thoại về cho bác ba gái, nhận được điện thoại, cả nhà đều cuống cuồng lái xe tới bệnh viện.
Mà ở bên kia đại dương, Trường Quân vừa kết thúc cuộc họp quan trọng xong thì nhận được điện thoại từ người nhà, nghe xong anh cũng mặc kệ công việc, lập tức bắt máy bay bay về nước..