Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 78




"Tao nhất quyết không ly hôn!"

Người đàn ông trẻ tuổi quay đầu nhìn lão thái thái phía sau, không biết lấy đâu ra tự tin, ngạo nghễ nhìn về phía người trước mắt, đáy mắt mang theo vẻ tham lam.

"Trừ khi mày nói với luật sư đem một nửa tài sản dưới danh nghĩa của mày cho tao, nếu không có chết tao cũng không ly hôn".

Người đàn ông trẻ tuổi nói năng rất có khí phách, lời nói ra mang theo mười phần khí thế, lão thái thái càng là ánh mắt vui mừng nhìn cháu trai, ngang ngược mà liếc nhìn nam nhân đứng phía đối diện.

Nam nhân kia đến Tư gia ở rể ba năm, hiện tại đột nhiên lại trở thành người thừa kế của Sở gia ở kinh thành, nghe nói dưới danh nghĩa của cậu có cả mớ tài sản đáng giá chục tỷ, cũng không biết có phải sự thật hay không.

Cho dù lời đồn này chỉ có một phần mười là thật thì kia cũng là một con số không nhỏ, cũng đủ cho một nhà thoải mái sinh hoạt, lại còn kèm theo cái danh người ở kinh thành mà nhảy lên một bậc.

Lão thái thái nghĩ tới những ngày tháng sau này, cười đến mức nếp nhăn trên mặt cũng gấp lại, khóe miệng cũng nhiều thêm hai phần ý cười.

Vài câu tàn nhẫn đã nói ra nhưng người phía đối diện vẫn trước sau như một không có phản ứng.

Lão thái thái bất mãn nhìn nam nhân phía đối diện, đó là thằng nhãi đến nhà bọn họ ở rể, hiện tại đã khoác lên mình một bộ tây trang đầy tinh tế, bên trong mặc một chiếc somi đen, tóc trên trán được vuốt lên, trên tay mang bao tay da màu đen, không nhanh không chậm vuốt ve sống lưng của một con chó lớn đứng bên người.

Con chó kia hình thể cực lớn, thần thái giống như sói, một thân lông đen mượt, không nhìn ra nó thuộc chủng loại gì.

Trên mặt nó có một vết sẹo cực dài chạy xuyên qua nửa bên mặt cùng một bên mắt, trông vô cùng dữ tợn.

Vết thương nghiêm trọng như vậy mà không mất mạng xem ra cũng là may mắn.

Chó săn chỉ còn lại một bên mắt cũng im lặng giống như chủ nhân của nó, ngồi bên cạnh nam nhân, lặng lặng nhìn mấy người trước mắt.

"Mày đừng nghĩ nói vài câu có lệ với chúng tao là được". Người đàn ông trẻ tuổi có chút mất kiên nhẫn.

"Bọn tao đều nghe nói, mày là người thừa kế duy nhất của Sở gia ở kinh thành, cho dù hiện tại mày chưa chính thức được thừa kế nhưng trong tay mày cũng có cổ phần do cha mẹ mày để lại, còn có bất động sản và công ty riêng của mày nữa!"

"Sở Quân Liệt, đừng nghĩ đến việc giả câm giả điếc, chúng ta cũng sẽ mời thêm vài vị luật sư". Lão thái thái cũng chen vào nói, đôi mắt vẩn đục gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, y như nhìn một con dê béo.

"Mày cùng cháu trai ta khi trước liên hôn vốn không có hiệp nghị gì, hiện tại hai người vẫn là quan hệ chồng chồng hợp pháp, nếu mày muốn ly hôn vậy tài sản dưới danh nghĩa của mày nhất định phải chia cho cháu ta một nửa".

Con trai lão thái thái nhìn người đối diện thật lâu vẫn chưa đưa ra câu trả lời, tiến lên thương lượng.

"Nếu không thể phân ra một nửa vậy 1 tỷ thì sao, chắc cậu cũng có đủ chứ?"

Quản gia đứng phía sau Sở Quân Liệt nhìn người đàn ông tóc hoa râm béo ục ịch trước mắt không nhịn được cười.

Nếu lão gia biết, người cùng thiếu gia nhà mình gắn bó ba năm chỉ cần một tỷ là có thể cắt đứt sạch sẽ quan hệ, sợ là ông cũng cười ra tiếng mất.

Hiện tại chỉ xem xem thiếu gia có nguyện ý muốn dùng phương thức này để loại bỏ một nhà tham lam trước mắt hay không thôi.

Nghe được đối phương báo giá, bàn tay vuốt ve Liệt Phong của Sở Quân Liệt dừng lại, chậm rãi giương mắt nhìn về phía mấy người trước mặt, trong mắt không có chút cảm tình.

"Nếu mấy người không muốn ly hôn, vậy thì không ly nữa".

Âm thanh trầm thấp phát ra, có chút ngoài đự đoán, quản gia chợt nhận ra được ý đồ của thiếu gia, cố gắng che giấu cảm xúc nhìn thoáng qua, nhẹ lui về sau một bước.

Lão thái thái nhìn Sở Quân Liệt vỗ nhẹ chó lớn, giống như ra một mệnh lệnh gì đó, ngay sau đó, con chó nhìn như sói kia đột nhiên nhào tới, ở giữa không trung nhảy lên, con mắt còn lại nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi, một ngụm cắn vào cổ hắn, hàm răng sắc bén nháy mắt xuyên qua da thịt của hắn ta.

Máu tươi phun ra, máu tươi bắn lên mặt lão thái thái, người đàn ông trẻ tuổi còn chưa kịp thốt ra tiếng, hai mắt trừng to há miệng, miệng đầy máu, nhìn chằm chằm lão thái thái.

Lão thái thái không thốt lên lời, nhìn chó săn ngậm cháu trai kéo đến trước mặt Sở Quân Liệt, Sở Quân Liệt nhấc chân, giày da màu đen chậm dãi giẫm lên quần áo của người đang nằm thoi thóp dưới sàn, cọ đi tro bụi dưới đế giày.

"A!" Lão thái thái hét một tiếng chói tai, hai mắt trừng to, lúc này mới phản ứng lại.

"Nếu không thể ly hôn, vậy có thể ở góa".

Sở Quân Liệt ung dung thong thả mở miệng, nhìn chăm chú người đàn ông trẻ tuổi đang dùng hai tay che cổ, đôi mắt âm trầm.

"Chúng ta ly hôn! Lập tức sẽ ly hôn!" Con trai lão thái thái kinh hoàng thất thố chạy đến, cố gắng chặn lại dòng máu đang không ngừng chảy ra, ngẩng đầu khẩn cầu nhìn người trước mắt.

"Sở thiếu gia, tôi là cha của nó, việc này do tôi định đoạt, chúng tôi một phân tiền cũng không cần, chúng tôi sẽ lập tức bảo nó ly hôn".

Ông ta còn chưa dứt lời, chỉ thấy một đội vũ trang đầy mình nhanh chóng tiến vào, đặt máy chặn sóng, phong tỏa toàn bộ cửa ra vào biệt thự.

Ông ta nhìn thấy vũ khí trên người bọn họ, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, bàn tay đang che cổ con trai cũng run lên, ông ta mơ hồ nhận ra, mục đích những người này tới đây không phải vì một mình con trai của ông ta.

"Chúng tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài..." Lão thái thái ôm ngực, tay run rẩy, "Sở thiếu gia, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên nhục mạ cậu, cũng không nên đối xử với cậu như người hầu, càng không nên nhốt cậu dưới tầng hầm, cho cậu ăn cơm thừa canh cặn, chúng tôi thật sự sai rồi, cầu xin cậu cho chúng tôi một con đường sống..."

Lão thái thái nước mắt giàn giụa, "Chúng tôi cũng là nghe người khác xui khiến nên mới không đồng ý cho nó ly hôn, còn nhòm ngó tài sản của cậu, chúng tôi là bị mỡ heo che mắt, xin cậu tha cho chúng tôi một lần, chúng tôi thật sự sai rồi!"

Sở Quân Liệt từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt thâm thúy, không có chút mảy may dao động.

"Hành động đi".

Máu tươi từ trong phòng bắn ra, Sở Quân Liệt tháo xuống một bên bao tay, sắc mặt lạnh nhạt lau đi vết máu dính trên mặt, dường như cảm nhận được thứ gì đó, Sở Quân Liệt giương mắt, nhìn thẳng tắp về một phía, ánh mắt lạnh băng.

Đột nhiên đối diện với cặp mắt lạnh băng kia, Tư Vân Dịch nhanh chóng mở mặt, nhìn phòng ngủ quen thuộc trước mắt, cảm giác được trái tim đập loạn vì kinh hoàng trong lồng ngực.

Bên ngoài, một tia chớp xẹt qua, tiếng sấm nổ vang, Tư Vân Dịch ở trong bóng tối bình ổn lại hô hấp, từ trên giường đứng dậy, kéo bức rèm nhìn cảnh tượng mưa gió bên ngoài.

Đã một năm trôi qua kể từ lần anh bị rơi xuống nước, cách thời điểm anh phải ra đi kia càng gần, Tư Vân Dịch càng thường xuyên mơ thấy cảnh tượng đã từng thấy qua trong mộng lúc trước, cũng có khả năng đây là tiềm thức của bản thân đang không ngừng nhắc nhở anh phải bảo trì cảnh giác.

Cố tình những ngày tháng cuối đời lại không được an nhàn mà trôi qua.

Gió bên ngoài gào thét, nhánh cây theo gió mà lắc lư đong đưa, cửa phòng ngủ vang lên âm thanh "Sột sột soạt soạt", Tư Vân Dịch nắm chặt bức rèm, sắc mặt bình tĩnh mở ra cửa phòng.

Sở Quân Liệt ôm gối mặc đồ ngủ sói xám đứng trước cửa phòng ngủ, còn người màu đen, vẻ mặt tràn đầy sự bất lực.

"Tư tiên sinh, tiếng sấm bên ngoài thật lớn".

Tư Vân Dịch nhắm mắt, nỗ lực loại bỏ bộ dáng xa lạ kia của cậu trong đầu, Sở Quân Liệt ôm gối, cẩn thận nhìn biểu tình của Tư tiên sinh, từng chút tiến vào phòng ngủ của Tư Vân Dịch.

Lại thêm một tiếng sấm lớn, Sở Quân Liệt nắm chặt gối, ánh mắt trông mong nhìn người trước mặt, "Tư tiên sinh, em còn thấy hơi đau đầu nữa".

"Có thể ngủ lại đây", ánh mắt Tư Vân Dịch nới lỏng, "Nhưng không thể giống như hôm trước".

Tư Vân Dịch nghiêng người, nhắc nhở Sở Quân Liệt.

"Em biết rồi, Tư tiên sinh!". Sở Quân Liệt cố nén khóe miệng muốn nâng lên, nhanh chóng đem gối ném lên giường lớn của Tư tiên sinh, kéo chăn ra, nhanh chóng nằm vào.



Tư Vân Dịch đóng cửa phòng ngủ, nhìn thời gian rồi lần nữa quay lại giường, đôi mắt vừa khép liền nghe thấy động tĩnh nhỏ ở bên cạnh.

Tư Vân Dịch nghiêng người, nhìn Sở Quân Liệt đang nhắm chặt hai mắt.

Tư Vân Dịch yên lặng nhìn, tận tới khi Sở Quân Liệt không giả vờ được nữa mà mở mắt ra.

"Tư tiên sinh, em thấy hơi nóng". Sở Quân Liệt bị phát hiện, hai tai có chút đỏ lên, "Áo ngủ dày quá".

Tư Vân Dịch không tiếng động nhìn Sở Quân Liệt.

Sở Quân Liệt giật giật, lát sau liền đêm áo ngủ lông xù lấy ra khỏi ổ chăn.

"Có thể ngủ được chưa?" Tư Vân Dịch bình tĩnh dò hỏi.

"Có thể rồi". Mặt Sở Quân Liệt có chút nóng lên.

Tư Vân Dịch nhắm mắt một lát, chỉ cảm thấy có một thân thể lớn đang không ngừng xâm chiếm chính mình, thấy Tư Vân Dịch không mở miệng cự tuyệt, Sở Quân Liệt liền làm một màn tiền trảm hậu tấu, tiếng mưa bên ngoài rả rích vang lên, trong phòng lại là nhiệt tình không ngừng nghỉ.

Không biết đã qua bao lâu, Tư Vân Dịch vươn tay ra, cố hết sức mở đèn trên tủ đầu giường, dựa người ngồi dậy, hô hấp vững vàng, lấy ly nước trên tủ uống một ngụm.

Sở Quân Liệt ôm người trong lòng, ngoan ngoãn cuộn trong ở bên cạnh, trên mặt giấu không được ý cười.

Sáng sớm hôm sau, Tư Vân Dịch vừa mở mắt liền nhìn thấy Sở Quân Liệt vẫn đang say giấc, tay vừa động liền chạm phải một nơi mềm mại.

"A". Sở Quân Liệt mẫm cảm mở mắt, nhìn người bên cạnh, ánh mắt buồn ngủ, mông lung giơ lên khóe miệng, "Chào buổi sáng, Tư tiên sinh".

Tư Vân Dịch trầm mặc thu tay, lại bị Sở Quân Liệt lần nữa kéo qua.

"Tư tiên sinh, sáng nay anh muốn ăn gì?". Sở Quân Liệt thân mật sáp lại gần, cọ cọ tay Tư tiên sinh, một bộ dạng không muốn tách rời.

"Làm theo thực đơn của em đi". Ánh mắt Tư Vân Dịch hờ hững, có chút khó khăn đứng dậy, sau khi đánh răng rửa mặt liền tiến vào phòng thay đồ.

"Tư tiên sinh, em sai rồi". Sở Quân Liệt giúp người trong lòng sấy tóc, cúi đầu cọ cọ phía sau tai anh, hôn một cái lên cổ Tư tiên sinh.

"Em chiên cho anh hai quả trứng ăn kèm cùng dưa leo được không?"

(O_O)

"Lúc trước chúng ta đã thương lượng rồi". Tư Vân Dịch ngước mắt, cùng Sở Quân Liệt giảng đạo lý.

"Sau khi làm một lần phải nghỉ ngơi ít nhất bốn ngày, đảm bảo chất lượng giấc ngủ, nếu đã dùng hết số lượt vậy em liền về phòng của mình ngủ đi".

Tư Vân Dịch mở di động cho cậu xem ngày, "Hôm nay là thứ tư, lần tiếp theo sẽ là thứ hai tuần sau".

"Em không muốn về phòng ngủ đâu, Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt uể oải cúi đầu, căn phòng kia không có mùi hương của Tư tiên sinh, Sở Quân Liệt làm sao có thể ngủ được chứ.

Rõ ràng trước kia có thể một mình ngủ ngon, nhưng từ khi cùng Tư tiên sinh làm cái kia, nơi đó lại trở nên vô cùng lạnh lẽo, Liệt Phong ở bên đó chỉ cần động nhẹ một cái cũng sẽ khiến Sở Quân Liệt bừng tỉnh, nhìn sang bên cạnh giường không gối chiếc, sau đó tâm tình liền đi xuống.

Cảm giác thoải mái kia khiến Sở Quân Liệt quyến luyến, ngày ngày không muốn rời.

Giao lưu quá mức thường xuyên khiến Tư Vân Dịch từng cho rằng Sở Quân Liệt bị mắc chứng hoạn thượng tăng cường, những sau khi cẩn thận dò hỏi, thấy cậu cũng không có những biểu hiện bệnh lý tương tự, bỏ qua trạng thái tâm lí không thoải mái, lại kiểm tra hormone cũng không phát hiện có gì dị thường, rốt cuộc chỉ có thể kết luận là do nhiệt huyết tuổi trẻ, cuối cùng cũng không còn cách nào giải quyết vấn đề này.

Nhưng bây giờ lại càng thêm quá mức.

Thấy Tư tiên sinh không có ý trách cứ chuyện tối qua, Sở Quân Liệt nhịn không được mà vui vẻ, cúi người lại hôn hôn thêm mấy cái vào cổ, "Tư tiên sinh, em đi nấu bữa sáng nha".

Tư Vân Dịch khẽ gật đầu, nhìn Sở Quân Liệt vui mừng rời đi.

Thay một bộ quần áo thoải mái, Tư Vân Dịch mở di động, nhìn ngày tháng.

Nếu Tư Vân Dịch nhớ không lầm, thời gian này trong mộng là lúc ông lão qua đời trong bệnh viện, cũng là lúc Sở Quân Liệt nhớ lại mọi chuyện.

Sở Quân Liệt đã nhớ lại chuyện trước kia hay không, Tư Vân Dịch tạm thời không biết, cho dù hiện tại y thư đã được ông lão đưa ra trước, ông cũng đã được phẩu thuật, cũng không phải trải qua hoàn cảnh sinh hoạt khổ sở, nhưng Tư Vân Dịch vẫn không thể buông lỏng cảnh giác.

Tư Vân Dịch đem tóc dài tùy ý cột lên, mang lên mắt kính, vừa ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy Sở Quân Liệt trong phòng bếp làm bữa sáng.

Từ sau khi hai người tiếp xúc thân mật, Sở Quân Liệt ở trong nhà càng thêm tự tại, giống như bây giờ, Sở Quân Liệt mặc một chiếc quần thể thao màu xám, thân trên trần trụi nấu ăn trong phòng bếp, đến tạp dề cũng không muốn đeo.

"Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt thấy Tư tiên sinh bước tới, cầm muôi vội vã đi tới, hai mắt tràn đẩy ủy khuất.

"Tư tiên sinh, vừa nãy em bị dầu bắn vào người".

"Ở đâu?" Tư Vân Dịch đứng dậy, xem xét cánh tay cùng mặt của Sở Quân Liệt.

"Ở đây này". Sở Quân Liệt cúi đầu chỉ chỉ cơ ngực của mình, trên mặt không có chút ngại ngùng.

"Đau không?" Tư Vân Dịch rút khăn giấy, xoa xoa vị trí mà cậu chỉ, "Muốn dùng nước lạnh chườm một chút không?"

"Tư tiên sinh có thể giúp em thổi thổi một chút được không?" Sở Quân Liệt đỏ mặt, cố tình khoe ra cơ ngực chắc nịch, "Thổi thổi xong liền không đau nữa rồi".

(Cíu tuii, anh Sở tâm cơ quá)

Tư Vân Dịch trầm mặc nhìn cơ ngực bị mình cọ trước mắt, ngước lên không nặng không nhẹ liếc nhìn Sở Quân Liệt một cái.

Sở Quân Liệt thấy được cảnh cáo trong mắt Tư tiên sinh, tay cầm muôi nháy mắt thu liễm, ngoan ngoãn xoay người trở lại phòng bếp, đem bữa sáng đặt lên bàn.

"Hai ngày nay nhớ đưa ông đi bệnh viện kiểm tra một chút". Tư Vân Dịch trên bàn cơm nhắc nhở Sở Quân Liệt, Sở Quân Liệt uống cháo, ánh mắt dính lên mặt người ngồi ở vị trí chủ vị, thuận theo gật gật đầu.

"Tư tiên sinh muốn ăn gì không, tiện lúc qua nhà ông em sẽ mang về cho anh". Sở Quân Liêt nhớ lại vườn rau đã được mở rộng của ông lão, đôi mắt tỏa sáng, "Nghe nói vịt nhà ông đã đẻ trứng rồi, em sẽ mang một ít trứng vịt về".

(Hầyy tác giả có lười quá hông, có thể cho nv này một cái tên đc khôm)

"Nhớ để lại cho ông ấy nhiều một chút". Tư Vân Dịch dặn dò Sở Quân Liệt.

Lúc trước quên nói với cậu phải hạ thủ lưu tình, kết quả người này đem đồ ăn rau tươi nhà ông lão kéo hết về, tới mức hận không thể đem cả đất đào về để trồng hoa.

"Em biết rồi, Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt ngoan ngoãn gật đầu đáp lại.

Nhìn Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch giơ tay sờ đầu cậu, nhìn bộ dạng cậu hưởng thụ, cũng không biết cậu còn có thể ngoan ngoãn như thế này đến bao giờ.

Sở Quân Liệt nghe theo lời Tư tiên sinh, xin nghỉ một ngày, đưa ông lão tới bệnh viện kiểm tra.

Gà vịt ngỗng chó nhà ông lão vừa nhìn thấy Sở Quân Liệt đến liền tự giác tránh đi, Sở Quân Liệt nhìn lướt qua gia cầm trong viện, đánh giá trọng lượng của tụi nó, xác định qua ít ngày nữa sẽ tới thu hoạch một lần.

"Đừng nhìn nữa tổ tông của ông ơi". Ông lão cũng có vẻ cạn lời, "Cháu đã mang một lứa gà vịt đi rồi, lứa này còn chưa lớn đâu".



Sở Quân Liệt cười cười, đúng lý hợp tình mở miệng, "Vợ cháu gần đây vất vả lắm, cháu muốn bồi bổ thân thể cho anh ấy một chút".

"Lúc trở về mang theo một ít trứng vịt đi". Ông lão thở dài một tiếng, "Cháu đừng nhìn nữa, dọa sợ chúng nó là không còn trứng để ăn đâu".

Sở Quân Liệt đưa ông lão tới bệnh viện, tìm được dì Ôn, khám tổng quát, xét nghiệm máu, còn có siêu âm cùng chụp CT.

Giữa trưa, hai người đến một quán ăn ở gần bệnh viện, khi từ quán ăn đi ra, ông lão phát hiện Sở Quân Liệt thi thoảng lại nhìn về phía sau, khẽ cau mày.

"Làm sao vậy Tiểu Sở?" Ông lão theo ánh mắt của Sở Quân Liệt nhìn qua lại không phát hiện có gì bất thường.

"Hình như có người đi theo chúng ta". Sở Quân Liệt đối với điểm này vô cũng nhạy bén, "Còn không chỉ có một người".

"Không phải...Không phải là bọn đòi nợ lúc trước chứ?"Ông lão vừa nhớ tới những người đó, nhịn không được mà lo lắng, "Bọn họ có người bảo kê, không phải sẽ được thả sớm đấy chứ?"

"Không có việc gì đâu ông". Sở Quân Liệt đưa theo ông lão bắt đầu đi đường vòng, tận tới khi cắt đuôi được mấy người phía sau, mới đưa ông lão trở lại bệnh viện.

Kết quả kiểm tra đã có, dì Ôn nhìn các loại trị số cùng với kết quả siêu âm và chụp CT, một lúc sau liền cười khanh khách nhìn về phía hai người.

"Anh già à, chỉ số Alpha-fetoprotein của ông anh bình thường, gan cũng khỏe mạnh, không phát hiện khối u nào, tình hình hồi phục tốt lắm".

Vừa nghe bác sĩ Ôn nói như vậy, ông lão nhẹ nhàng thở ra, Sở Quân Liệt cũng vui vẻ mà giơ lên nụ cười.

"Làm tôi sợ muốn chết". Ông lão may mắn vỗ ngực, nhìn bác sĩ Ôn trước mắt, "Năm đó tôi nghe hai người bạn cùng phòng bệnh nói, sau khi làm phẫu thuật ung thư gan, cứ 10 người thì 4 người trong vòng 2 năm dù có bảo dưỡng tốt vẫn có khả năng cao sẽ tái phát, không nghĩ tới tôi có thể là 1 trong 6 người còn lại".

"Cái này cũng phải phụ thuộc vào việc phát hiện sớm hay muộn nữa". Bác sĩ Ôn buông tờ báo cáo kiểm tra, trên mặt mang ý cười.

"Người đó nói không sai, đúng là tỉ lệ tái phát cao, cho nên sau phẫu thuật ông phải thường xuyên đi khám định kì, nếu có vấn đề cũng có thể sớm can thiệp điều trị.

Nhưng mà ông cũng không cần lo lắng quá, cứ giữ tâm trạng tốt, đối với cơ thể càng có lợi".

"Cảm ơn bác sĩ Ôn". Sở Quân Liệt mỉm cười nói lời cảm tạ.

"Tiểu Sở". Bác sĩ Ôn hiền lành nhìn về phía Sở Quân Liệt, nhéo nhéo cây bút trong tay.

"Tiểu Tư gần đây rất bận sao?"

"Nếu dì muốn tìm Tư tiên sinh, Tư tiên sinh nhất định sẽ không bận đâu". Sở Quân Liệt nghiêm túc trả lời, "Cháu cùng Tư tiên sinh kết hôn mấy năm, dì là người bạn duy nhất mà anh ấy muốn cùng gặp gỡ".

"Được được được". Bác sĩ Ôn vừa nghe lời này, trong lòng ấm áp, "Dì đúng thật có chút việc, có thời gian dì sẽ liên hệ với Tiểu Tư".

Trò chuyện cùng bác sĩ Ôn một chút, Sở Quân Liệt cùng ông lão đi ra từ văn phòng chủ nhiệm, trong lúc hai người đang bàn luận tiếp theo sẽ trồng loại rau gì, Sở Quân Liệt lại cảm thấy có người đang theo dõi bọn họ, hơn nữa đám người kia càng ngày càng gần.

Cơ bắp Sở Quân Liệt nháy mắt căng chặt, xoay người lạnh lùng nhìn về phía sau.

Một ông lão mặc trang phục quản gia, tóc đã bạc gần một nửa đi tới phía trước, mỉm cười nhìn Sở Quân Liệt.

"Thiếu gia".

Sở Quân Liệt nhíu nhíu mày, nhìn ông lão ước chừng 50 tuổi trước mắt, cảm giác có vài phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi thân phận cũng như không nhớ được đã gặp đối phương ở đâu.

"Thiếu gia, lão gia rất nhớ cậu, sức khỏe của lão gia gần đây cũng không được tốt". Quản gia trong mắt mang theo vài phần từ ái, "Lão gia không muốn cùng cậu nảy sinh mâu thuẫn, mong cậu sớm trở về Sở gia".

"Ông đang nói cái gì vậy?" Sở Quân Liệt nhíu mày, "Tôi nghe không hiểu".

"Thiếu gia, đây là đồ lão gia nhờ tôi chuyển cho cậu". Quản gia lấy ra một tấm thẻ đen, hai tay đưa tới trước mặt Sở Quân Liệt.

"Lão gia đoán cậu gần đây thiếu thốn tiền bạc nên bảo tôi đưa cho cậu tấm thẻ này, tấm thẻ này không có hạn mức". Quản gia hạ giọng, "Lão gia chịu thua rồi, cậu cũng đừng ở đây chịu khổ nữa, cậu có thể về nhà rồi".

Sở Quân Liệt nhìn thẻ đen, lại nhìn người trong trang phục quản gia trước mắt, nhíu mày.

"Mấy kẻ lừa đảo bây giờ đều giống như ông sao?"

Quản gia ngẩn người, ngơ ngẩn nhìn thiếu gia trước mắt.

"Vợ tôi nói, trên đời này không bao giờ có chuyện tự nhiên nhặt được bánh từ trên trời rơi xuống". Sở Quân Liệt sắc mặt nghiêm túc, "Mấy người có phải đã nhìn thấy tin tức tôi đăng trên trang web tìm kiếm lúc trước, cảm thấy tôi đây không nơi nương tựa, có thể dễ dàng lừa gạt, đem thận của tôi mang đi bán có đúng không?"

"Hả?" Qunar gia đứng hình, ngắn ngủi phát ra âm thanh nghi hoặc.

"Mấy người nên ch*t tâm đi!". Sở Quân Liệt hừ lạnh một tiếng, "Hiện tại bên cạnh tôi đã có vợ, bảo bối của vợ tôi chính là tôi, nếu một ngày phát hiện tôi biến mất, anh ấy nhất định sẽ đem cả Cảng Thành này lật lên để tìm cho ra".

"Hả hả?" Ánh mắt quản gia càng thêm mê mang.

"Cái gì mà thẻ đen không hạn mức, mấy người bịa chuyện cũng có tâm chút đi". Sở Quân Liệt lấy thẻ đen trong tay quản gia, tùy ý ném xuống đất, "Ông có biết mỗi ngày phải tiết kiệm được một trăm triệu mới có thể được ngân hàng mời phát hành thẻ không, một tháng tính ra phải gửi tiết kiệm bao nhiêu hả, ba tỷ đó, mệt cho mấy người còn nghĩ ra được kịch bản vớ vẩn như vậy".

Quản gia nhìn thẻ đen rơi trên mặt đất, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục được tinh thần.

"Ông bạn này". Ông lão nhìn sự việc vừa rồi cũng tiến lên nói chuyện, "Mấy người đi lừa gạt cũng nên tìm chỗ khác đi chứ, đây là bệnh viện đó, mấy người có còn lương tâm không?"

"Tôi..." Quản gia bước nhanh tới nhặt lên tấm thẻ đen, trong lúc nhất thời không biết nên nói điều gì.

"Đi nhanh đi, đừng để tôi thấy ông xuất hiện ở bệnh viện này nữa". Sở Quân Liệt lấy ra di động, bấm gọi 110, "Nếu còn không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt ông đi".

"Chờ một chút". QUản gia giơ tay ngăn lại hành động của Sở Quân Liệt, lại chỉ chỉ chính mình, trong mắt mang theo chút buồn bã.

"Thiếu gia, cậu không quen biết lão già này sao?"

"Tôi vì sao phải quen biết một kẻ lừa đảo như ông?" Sở Quân Liệt nhíu mày.

"Cậu quên rồi sao, từ khi lão gia đưa cậu từ trong miếu trở về, vẫn luôn là lão già này ở bên chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của cậu". Quản gia khó nén bị thương, "Tận tới lúc cậu thành niên mới rời đi kinh thành, tôi vẫn luôn lo lắng cho an nguy của cậu".

Từ trong miếu trở về?

Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm vị quản gia trước mắt, mày nhíu chặt, trong đầu có chút đau đớn.

"Tiểu Sở, cháu đừng để bị lừa!" Ông lão vỗ vỗ Sở Quân Liệt, "Cháu đến Cảng Thành ba năm, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có ai đi tìm cháu, người này tám phần là đọc được tin tức cháu để lại trên trang web nên mới cố ý đến lừa gạt cháu, còn nói muốn mang cháu trở về".

"Về nhà". Sở Quân Liệt đột nhiên hoàn hồn, nhìn thời gian, "Chúng ta mau đi thôi, cháu còn lấy trứng vịt nữa, phải nhanh trở về nhà nấu cơm rồi".

"ĐI mau, đi mau". Ông lão trong lòng còn chút sợ hãi nhìn qua kẻ lừa đảo, lại nhìn trang phục chuyên nghiệp trên người ông ta, không chút khách khí trừng mắt liếc một cái.

Sở Quân Liệt chạy như bay về nhà ông lão, chọn những quả trứng vịt tốt nhất, lại tiện tay lấy thêm ít rau tươi, ôm ở trong ngực, bắt xe buýt trở về tiểu khu.

Vừa đến cửa, Liệt Phong liền đi ra nghêng đón, Sở Quân Liệt cúi đầu sờ đầu Liệt Phong, đột nhiên cảm thấy sau gáy đau nhói.