Con Rể Quyền Quý

Chương 3052




Chương 3052

Một thanh đao bén lao về phía Triệu Chính Khải, Triệu Chính Khải xuất đao chặn lại, những thanh đao sớm đã bị cong làm sao có thể chặn được lưỡi đao sắc bén kia chứ. Một tiếng va chạm vang lên, thanh đao trong tay Triệu Chính Khải bị gãy ra làm hai.

Đồng thời lúc này, lại có một nhát đao khác đâm vào sau lưng Triệu Chính Khải, Lam Vân Dương tung ra một cú giò lái, đá bay chủ nhân của thanh đao đó, đồng thời lại có thêm hai thú nhân nữa đánh tới từ hai phía, nhắm tới Triệu Chính Khải và Lam Vân Dương mà chém.

Triệu Chính Khải muốn xoay người lại đánh trả, nhưng động tác lại chậm đến đáng sợ, ông ta thật sự đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.

“Tên khốn kiếp, ông đây biến thành anh linh, sẽ tới giết ông!” Ánh mắt cuối cùng của Triệu Chính Khải chính là nhìn Cung Diệp Vấn đạo nhân.

Nhìn thấy thanh đao đã vung tới trước mắt, Triệu Chính Khải cũng chẳng thèm chớp mắt, ông ta muốn trước khi mình chết, sẽ nhớ thật kỹ hình dáng của người này, không làm anh linh, thì làm lệ quỷ, cũng sẽ không tha cho hắn ta!

Nụ cười ngạo mạn trên mặt Cung Diệp Vấn đạo nhân càng lúc càng đậm, ông ta đã nhìn thấy dáng vẻ khi chết của Triệu Chính Khải.

Trên mặt của tướng quân Thú Nhân cũng lộ ra nụ cười, chủ soái của nhân loại chết đi, trận chiến này, coi như thú nhân giành chiến thắng.

Tất cả, dường như đã bị cát bụi lấp đi.

Tất cả, đều đã khép màn.

Tất cả, cứ như vậy mà kết thúc.

Kim quang đột nhiên lóe lên!

Địa Giang Đồ rơi trên mặt đất, lúc này, phát ra thứ ánh sáng vàng óng, đại quân thú nhân khí thế hùng dũng đó, đều bất giác dừng mọi hành động, trận chiến khi nãy đã nói cho bọn họ biết, lông ánh sáng màu vàng kia xuất hiện, đã đự báo cái chết của bọn họ.

“Khương tiền bối!” Triệu Chính Khải đột nhiên quay đầu lại, nhưng ông ta lại không nhìn thấy thân ảnh của Khương Phát Thần, bức Địa Giang Đồ này, dường như có ý thức tự chủ, tự động bay lơ lửng trên không trung.

Còn cây huyết phủ của nhà họ Cơ lúc này cũng bay lên không trung, huyết phủ chém xuống, mang theo một luồng sáng đỏ ngầu như máu, một mảng đại quân thú nhân đều hoàn toàn bị quét sạch, đám thú nhân chết dưới ánh sáng màu đỏ thẫm đó, ngay cả xương cốt cũng không còn.

Lá chắn đó của nhà họ Bạch, lúc này cũng tỏa ra ánh sáng lân nữa.

Khi nhân loại có xu hướng thất bại hoàn toàn, thì tổ khí của ba đại thế gia này lại một lần nữa phát ra ánh sáng của chúng.

Ba món tổ khí này đã trong lúc mọi người tuyệt vọng nhất phát ra ánh sáng một lần nữa, thứ ánh sáng này, đối với bọn thú nhân mà nói, chính là tuyệt vọng, nhưng đối với nhân loại, chính là tia hi vọng tuyệt đối.

“Ông ấy trở lại rồi!”

“Ông ấy trở lại rồi!”

“Ông ấy trở lại rồi!”

“Cuối cùng ông ấy cũng trở lại rồi” Trên gương mặt của Triệu Chính Khải hiện lên vẻ hân hoan.

Chính ngay lúc này, trong tâm trí tất cả mọi người, đều xuất hiện cùng một cái tên.