*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa nhìn thấy nụ cười trên môi của Dương Hạo Quân, Trấn Giang Vương đã nhận thức được đại nạn ập đến rồi.
“Cậu Quân, xin cậu hãy tha mạng cho chúng tôi đi! Chúng tôi chỉ làm việc cho người khác thôi!" "Trong mắt người khác, chúng tôi cũng chỉ là một con chó mà thôi!" Hai người gấp gáp cầu xin Dương Hạo Quân tha thứ.
"Chủ cũng đáng chết, chó cũng đáng chết!" Sát khí khát máu lóe lên trong ánh mắt của Dương Hạo Quân.
Đột nhiên anh nắm lấy cổ áo Trấn Giang Vương, nhấc cả người ông ta lên.
Trấn Giang Vương nhấc chân lên khỏi mặt, lơ lững giữa không trung, không ngừng vùng vẫy đấm đá, gương mặt nhanh chóng đỏ hết cả lên.
"Bụp!" "Rắc rắc!" Dương Hạo Quân nện một đấm vào sườn ông ta, tiếng xương gãy vụn lập tức vang lên bên tai.
Mấy cái xương sườn đều bị gãy nát chỉ sau một đấm.
"Ách a.
" Trấn Giang Vương lập tức kêu rên.
"Bụp!" "Rắc rắc!" "Ưm.
" Xương sườn bên kia cũng bị một quyên đánh gãy nát.
"Bụp!" "Rắc rắc!" Tiếp theo là xương ngực, trực tiếp bị đấm một cú.
"Bụp!" "Rắc rắc!" Dương Hạo Quân đấm thêm một cái, sóng mũi cũng gãy, gương mặt cũng bị lõm cả vào.
"Bụp!" "Rắc rắc!" "Bụp!" "Rắc rắc!" Tiếp theo, cánh tay, khớp chân, toàn bộ đều bị Dương Hạo Quân từng bước từng bước đấm vụn.
Cả người Trấn Giang Vương không còn chỗ nào hoàn chỉnh.
Xương vỡ vụn gân như thành bụi phấn.
Trong cả quá trình Dương Hạo Quân đánh đấm đáng sợ đó, Trấn Giang Vương đau đến hôn mê, ngất xỉu hơn tám lần.
Nhưng tiếp đó lại bị Dương Hạo Quân đánh đến tỉnh, rồi lại đánh đến qục.
Tiếng kêu thảm thiết của ông ta không ngừng vang lên.