*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong biệt thự, Nhâm Mộ Dã đang nghĩ xem ai đã đánh Kiều Nguyên Thu. Là ai to gan như vậy? Một trong ba thủ lĩnh của đảng Thái Tử ở Hải Lâm mà cũng dám đánh? Điêu này tương đương với việc chống lại toàn bộ đảng Thái Tử! “Thiên Vương, chuyện này không bình thường chút nào! Ở Kim Lan này, ai dám đánh Kiều Nguyên Thu chứ?”
“Đúng vậy, không nghĩ tới lại có người như vậy! Ngay cả ở Hải Lâm cũng không ai dám làm, đúng không?”
Một sô cấp dưới cũng nghĩ như vậy, họ cảm thấy khó hiểu. Nhâm Mộ Dã sờ cằm nói: “Chắc là chuyện riêng của cậu ta nên không dám nói cho tôi biết.”
“Không, có người dám động cậu ta, người duy nhất ở Kim Lan..
”
Chợt có người nhắc nhở. Mọi người nhìn nhau, và Nhâm Mộ Dã ngay lập tức nhận ra đó là ai. Ở Kim Lan vẫn có một người có thểi Nam Hồng Môn chẳng phải đã gặp bất lợi như thế này sao? Anh ta đã chắc chắn một trăm phần trăm rằng Kiều Nguyên Thu đã xúc phạm đến người đó! Sẽ không có người thứ hai ở Kim Lan dám đánh Kiều Nguyên Thu. “Mau đuổi theo, có chuyện lớn rồi!" “Nếu đến muộn, thằng nhóc này tiêu chắc!”
Nhâm Mộ Dã lập tức dẫn mọi người đuổi theo. Nếu Kiều Nguyên Thu xúc phạm đến người đó. Đảng Thái Tử ở Hải Lâm cũng tiêu tùng! Ngay cả gia tộc phía sau cũng sẽ bị vạ lây. Phải dừng lại ngay khi có thể! Chỉ là tốc độ đám người Kiều Nguyên Thu quá nhanh, đã sớm không thấy bóng dáng.