*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho dù anh có thừa nhận hay không thì
anh vẫn do người phụ nữ kia sinh ra.
Điều này trốn không thoát được.
Cho nên sau khi vừa nghe cách xưng hô,
anh vẫn có chút xúc động.
Thì ra bà gọi là Chí Oánh Oánh.
Cho dù Dương Hạo Quân có điểm bài
xích nhưng trong tiềm thức anh vẫn ghi nhớ
cái tên này.
“Hạo Quân, là chúng ta không tốt! Để
cháu phiêu bạt bên ngoài nhiều năm như
vậy! Theo lý mà nói thì hẳn là ông ngoại nên
tự mình tới đón cháu về, nhưng sức khỏe của
ông ngoại cháu không tốt, chỉ có thể bảo bác
đến đón cháu.”
“Cháu yên tâm, bác dùng lễ nghi cao
nhất tới đón cháu về! Bên ngoài có hai mươi
chiếc Roll-Royce, mười chiếc BM để đón
cháu.”
“Ngoài ra, bác cho cháu làm ông chủ của
một công ty trị giá chục tỷ USD, cho cháu
thêm một thẻ ngân hàng trị giá một nghìn tỷ,
nơi ở của cháu sẽ là biệt thự cao cấp nhất ở
Hải Lâm…”
“Vì để đền bù cho cháu, nhà họ Chí đã
cho cháu làm gia chủ đời kế tiếp, tương lai
của nhà họ Chí, toàn bộ đều do cháu định
đoạt.”
Chí Khiếu Thiên nói một tràng.
Tóm lại là cái gì tốt nhất thì nói ra.
Thậm chí còn cho Dương Hạo Quân cả
nhà họ Chí.
Nếu Dương Hạo Quân không biết gần
đây nhà họ Chí xảy ra chuyện gì thì anh thật
sự bị làm cho cảm động gân chết.
Chí Khiếu Thiên cam đoan những chuyện
này đúng là quá đủ thành ý.
Tuyệt đối có thể cảm động lòng người.
Thậm chí còn lôi cả nhà họ Chí ra cho.
Nhưng cái vị trí người thừa kế nhà họ Chí
chỉ là cái bẫy mà thôi.
Để anh ngồi lên vị trí này, thực tế là muốn
hợp lý hóa cái lý do để anh thay nhà họ Chí
ngồi tù chịu tội.
Nghe cam kết của Chí Khiếu Thiên, ngay
cả Chí Nguyên Sinh cũng giật mình.
Vì để cho Dương Hạo Quân trở về, nhà
họ Chu cũng bỏ công sức quá.
Chí Khiếu Thiên nhìn bộ dạng xúc động
của Dương Hạo Quân, nhấch miệng cười.
Ông ta gần như cười ra tiếng.
Không phải chỉ là một đứa trẻ sao?
Dễ giải quyết thôi mà!
Đưa ra những điều kiện hấp dẫn như vậy
là có thể nhẹ nhàng nắm được rồi.
Đứa bé kia sao có thể chịu được những
cám dỗ thế này.
Ông ta nhìn về phía Chí Nguyên Sinh
bằng ánh mắt khinh thường.
Giống như đang nói: nhìn xem đồ phế
vật, tôi chỉ nói mấy câu là xong.
Nào biết một giây sau, Dương Hạo Quân
——————–