*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong khái niệm của ông ta.
Xưa này sẽ không có ai từ chối
việc mình từ một người bình thường
trở thành cậu chủ của tộc Hoàng
gia.
Từ nay lưng đeo bạc triệu, địa vị
hiển hách, trở thành người trêи vạn
người.
Tiên tài? Phụ nữ? Quyên thế?
Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Muốn làm gì thì làm!
Ai sẽ từ chối cơ chứ?
Ai ngờ, Dương Hạo Quân đến
nhìn cũng không thèm nhìn thẻ
ngân hàng một chút đã từ chối ngay.
“Các người về đi, tôi và nhà họ
Chí chẳng có quan hệ gì cả, tôi
không ba không mẹ, càng không có
người thân nào khác!
Dương Hạo Quân lạnh lùng nói.
“Hả?”
Câu trả lời của Dương Hạo Quân
khiến Chí Nguyên Sinh và những
người khác đều ngẩn cả người.
Ai cũng không thể tưởng tượng
nổi mà nhìn anh.
Vậy mà anh lại từ chối?
Anh lại từ chối cơ hội trở thành
một người có giá trị bản thân lên
đến vài nghìn tỷ?
Có phải não anh bị úng nước
không?
‘Nhớ kỹ, coi như chuyện này
chưa từng xảy ra, sau này không
cần tới nữa!”
Nói xong, Dương Hạo Quân liên
quay người rời đi.
“Chuyện này…
Vẻ mặt Chí Nguyên Sinh đây
kinh ngạc.
Anh từ chối thật?
“Các người nói đây là sao?”
Chí Nguyên Sinh vẫn không sao
hiểu nổi, thuận miệng hỏi bọn người
dưới.
“Cậu ta sẽ không từ chối, đây là
chiêu trò của cậu ta thôi, nếu đồng ý
ngay thì sẽ lộ ra là không có cốt khí,
rất mất mặt. Chứ thực ra trong lòng
cậu ta còn muốn hơn so với bất kỳ
ai.
“Còn không phải sao, người này
thông minh đấy, biết chúng ta sẽ
còn tìm mình cho nên giả bộ từ chối
vài lần, tỏ ra mình là thanh cao.”
Bọn cấp dưới phân tích.
Chí Nguyên Sinh gật đầu: “Tôi
cũng cảm thấy đúng là như thết
Trêи đời này chẳng ai lại đi từ chối
sự hấp dẫn của chức vị cậu chủ nhà
họ Chí thuộc Hoàng gia cả.”
Một người lại nói tiếp: “Trừ khi
cậu ta mạnh hơn cả nhà họ Chí, nên
không để nhà họ Chí vào mắt”
——————–