*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trịnh Quốc Thắng đưa ra điều kiện rất là
hậu đãi.
Thái độ của nhà họ Trịnh rất kiên quyết,
nhất định phải lấy được, cho dù có phải trả
giá bao nhiêu.
Lợi ích của chỗ này mang đến cho bọn
họ là rất lớn, có thể lên tới mười nghìn tỷ,
thậm chí là trăm nghìn tỷ.
Thạch Thanh Sơn sờ cằm cười nói: “Tiền
thuê một năm là hai nghìn tỷ quả thực là
không ít…”
Nhưng, ông ta lại bất chợt đổi lời:
“Nhưng mà các người coi Thạch Thanh Sơn
tôi là người nào? Tôi sẽ đặt hai nghìn tỷ vào
trong mắt sao?”
“Không phải, thưa ngài, tôi không có ý
này!”
Trịnh Quốc Thắng liên tục giải thích.
“Bụp!”
Ông ta lập tức quỳ xuống đất.
Trịnh Quốc Thắng nghiêm túc nói: “Ngài
Thạch Sơn, tôi xin quỳ xuống để biểu đạt
thành ý với ngài! Cầu xin ngài cho tôi thuê
trung tâm nghiên cứu phát minh này đi! Về
sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa, nghe theo sự
sai bảo của ngài!”
Nhìn thấy Trịnh Quốc Thẳng đang quỳ
trêи mặt đất.
Thạch Thanh Sơn không ngừng cười
nhạo.
Đây chính là một tên ngu xuẩn!
Nếu ông ta không đuổi Dương Hạo Quân
đi.
Thì cái trung tâm nghiên cứu phát minh
gì mà không có?
Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
“Quả thực là ông rất có thành ý, nhưng
mà bây giờ trung tâm nghiên cứu phát minh
đã bị người khác lấy mất rồi! Ông đừng sỉ
tâm vọng tưởng nữa!”
Thạch Thanh Sơn nói.
“Cái gì? Đã bị người khác lấy mất?”
Trong đầu Trịnh Quốc Thắng ong một
phát.
Điều này đồng nghĩa với việc hy vọng của
nhà họ Trịnh và Đoàn Lê Nguyên đã bị cắt
mất.
“Ừm, đúng vậy, những gì tập đoàn Tam
Tinh để lại đều đã bị cầm đi! Ông đừng si
tâm vọng tưởng nữa!”
Thạch Thanh Sơn nói.
“Cái gì? Toàn bộ đã bị lấy mất?”
Trịnh Quốc Thắng trợn tròn mắt.
“Có thể… Có thể nói cho tôi biết là ai
không”
Trịnh Quốc Thắng run rẩy hỏi.
“Nói cho ông biết, người này, toàn bộ tỉnh
Giang Nam không ai dám trêu vào!”
Thạch Thanh Sơn vừa nói xong.
Trịnh Quốc Thắng hoàn toàn tuyệt vọng!
Không thể lấy được những thứ này từ tập
đoàn Tam Tinh.
——————–