*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Mạnh Hùng vốn chưa để ý tới Dương
Hạo Quân, mà nhìn vê hướng Trịnh Quốc
Thắng với Ngô Thị Lan mà hỏi: “Đây là ai?
Cũng là hậu bối của nhà họ Trịnh các người
à?”
“Hây!”
Ngô Thị Lan cùng Trịnh Quốc Thắng thở
ra một hơi, bất đắc dĩ đành gật đầu.
Động tác đó nói rõ Dương Hạo Quân
chính là hậu bối nhà họ Trịnh!
“Được đấy! Hậu bối nhà họ Trịnh các
người đều không coi ai ra gì, coi trời bằng
vung thế hả?”
Sở Mạnh Hùng đột nhiên nâng cao
giọng, gần như là giận giữ hét lên.
“Âm!”
Ngay lúc này, Ngô Thị Lan cùng Trịnh
Quốc Thắng đều bị dọa cho sợ hãi.
Sở Mạnh Hùng tức giận rồi.
Đối với tính khí của vị thủ trưởng già này
bọn họ có nghe ngóng qua.
Một khi ông ta tức giận sẽ vô cùng nguy
hiểm!
Nhà họ Trịnh gần như gặp nguy hiểm rồi.
Bọn họ trừng mắt phẫn nộ nhìn Dương
Hạo Quân.
Vốn dĩ một Trịnh Văn Viễn đã đủ phiền
phức rồi.
Bây giờ lại xuất hiện đến một Dương Hạo
Quân.
Đến để đổ dầu vào nửa hả?
Dương Hạo Quân cười, anh nhìn vê
hướng Trịnh Văn Viên mà nói: “Vừa nãy là
ông ta bắt cậu vả miệng hả? Đi, tát ông ta
một cái!”
“Em…”
Trịnh Văn Viễn do dự.
Nếu đánh, đó chính là Sở Mạnh Hùng,
toàn bộ người nhà họ Trịnh đều sẽ không để
yên.
Nếu không đánh, là làm trái mệnh lệnh
của Đại tướng Vân Lang.
Trong nhất thời, Trịnh Văn Viễn không
viết phải làm như thế nào.
Cái gì cơ?
Anh ta vậy mà bảo Trịnh Văn Viễn đánh
Sở Mạnh Hùng?
Đây là lá gan to như thế nào cơ chứ?
Ngay cả Sở Mạnh Hùng cũng ngây ngẩn
cả người.
Đừng nói là ở tỉnh Giang Nam, chỉ sợ là ở
Hải Lâm.
Cũng không có ai dám nói chuyện điên
cuồng như thế với ông.
Lại càng không nói một tên thân phận
thấp bé.
“Trịnh Văn Viễn đứng ngẩn là đó làm gì?
Đánh ông ta một bạt tai! Đây là mệnh lệnh
của tôi…”
Lời nói của Dương Hạo Quân không
được phép hoài nghi.
Trịnh Văn Viễn theo bản năng mà đứng
thẳng dậy.
Bằng bất cứ giá nào!
Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, đều có Đại
tướng Vân Lang ở sau lưng.
Hơn nữa, làm sao có thể để một người
ngoài xông vào bắt nạt người mình ngay
trong nhà họ Trịnh cơ chứ?
Trịnh Văn Viên bỗng nhiên giơ tay phải
lên đi tới chô của Sở Mạnh Hùng.
Sở Mạnh Hùng đứng ở đó, không thể
tưởng tượng nổi mà nhìn Trịnh Văn Viễn.
Đứa nhóc này thực sự dám đánh ông
hay sao?
“Trịnh Văn Viễn cháu đang làm gì vậy?”
Ngô Thị Lan, Trịnh Quốc Thắng bọn họ
đều lo lắng.
——————–