*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhất thời, mọi người đều nhìn về phía
Dương Hạo Quân.
‘Là anh ta sao?”
Sở Thiên Truyền cau mày hỏi.
“Cậu Sở, chính là anh ta! Kỹ thuật lái xe
của tên này rất khủng!”
Trương Nhật và mấy tên tùy tùng nói.
Sắc mắt Sở Thiên Truyên liên thay đổi.
“Được rồi, tôi chẳng cần biết anh ta là ai,
chỉ cần tiếp xúc với Mai Châu Anh, bảo anh
ta cút đi.’
Sở Thiên Truyên là thành viên của đảng
Thái Tử, làm việc rất bá đạo ngang ngược.
Mấy người Trương Nhật nhìn nhau, lập
tức nói: “Cậu Sở, cậu nhìn kỹ đi!”
Trương Nhật bước nhanh về trước, ngăn
lại đoàn người Dương Hạo Quân.
“Này, làm gì vậy? Dừng lại.”
Nhưng đoàn người và Dương Hạo Quân
đều không để ý.
“Này này này, tai điếc à? Không nghe
thấy sao? Bảo các người dừng lại đó.
Trương Nhật đột nhiên cao giọng nói,
dang hai tay ra, ngăn lại đám người Dương
Hạo Quân.
Tô Hoàng Long và Hướng Văn Quân đều
bày ra vẻ mặt không vui.
Trong địa bàn của Thành Đô, lại có người
dám ngăn cản đường của bọn họ.
Mấu chốt là đây là đoàn người đi theo
Đại tướng Vân Lang.
Mất mặt thật.
Bọn Hướng Văn Quân rất bất mãn.
Nói nhỏ thì chính là mất mặt trước Đại
tướng Vân Lang.
Nói lớn thì là thất trách.
Mấy người Hướng Văn Quân đang muốn
nghĩ cách làm rõ thân phận.
Có điều, Tô Hoàng Long đã khoát ta, mọi
người đều yên tĩnh lại.
“Anh có việc gì?”
Tô Hoàng Long dùng giọng điệu ôm ôm
mà hỏi.
Trương Nhật vốn không để ý tới Hướng
Văn Quân, trực tiếp nhìn vê phía Dương Hạo
Quân, chỉ vào anh nói: “Đến đi tên nhãi kia,
tôi có lời muôn nói cho anh!”
Giọng điệu của Trương Nhật hoàn toàn
là ra lệnh.
Thấy thế, bảy tám vị ở quân khu Kim Lan
đều bị dọa sợ.
Điên rồi à?
Dám la lối om sòm với Đại tướng Vân
Lang như vậy?
Còn làm việc đó nay trước mặt mấy vị
chỉ huy cao cấp như bọn họi
Hướng Văn Quân không chịu nổi, cả giận
nói: “Anh biết anh ấy là ai không?”
“Tôi chẳng cần biết anh ta có thân phận
gì! Bây giờ cậu Sở ở Hải Lâm muốn anh ta
biến thì anh ta nhất định phải nghe!”
Trương Nhật cười mỉa mai nói.
Mặc dù anh ta không biết thân phận của
Dương Hạo Quân.
Nhưng có Sở Thiên Truyền làm chỗ dựa.
Anh ta tin chắc cho dù bối cảnh của
Dương Hạo Quân có lợi hại đến đâu cũng
không thể so sánh với cậu Sởi
Hướng Văn Quân và Tô Hoàng Long nhìn
nhau.
Vừa buồn cười lại vừa xấu hổ.
Trước mặt Đại tướng Vân Lang lại xuất
hiện vấn đề này, mặt mũi của bọn họ đều bị
ném sạch rồi.
Buồn cười nhất là những cậu ấm này lại
dám chọc tới chiến thân Vân Lang…
Dương Hạo Quân cười mỉa mai nói: “Tại
——————–