*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì sao vẫn không có người ra tay.
Thậm chỉ mỗi khu vực mà anh ta sắp xếp đều không kiểm tra ra được một chút động tĩnh nào Việc này không bình thường.
Hai lần trước đều ra tay sau khi đội vận chuyển khởi hành được bảy, tám tiếng.
Đó là thời cơ tốt nhất.
Nhưng bây giờ đã sớm bỏ lỡ thời gian tốt nhất Dựa theo tốc độ di chuyển, qua mấy tiếng nữa sẽ đến được điểm hẹn.
Khi đó sẽ nằm trong phạm vi của nước Chiến Ưng.
Cho dù thế nào cũng sẽ không cướp được.
"Ngài Richard, ngài nói xem có phải đối phương sợ rồi không? Dù sao chúng ta cũng làm to như vậy, ai mà không sợ chứ?" "Không sai! Lần này đoán chừng đối phương dự liệu được bản thân không có khả năng thành công, cho nên dứt khoát từ bỏ rồi!" Trên thực tế, những gì mọi người nói đều có lý, và Richard nghĩ như vậy.
"Nhưng đối với chúng tôi, mỗi giây đều nguy hiểm! Mọi người hãy cảnh giác và không bỏ qua cho dù là một giây!" Richard vẫn ra lệnh cho các bộ nhìn chằm chằm.
Tà Thần Hỏa Vân cũng truyền về tin tức.
Bọn họ cũng không tìm thấy bất cứ điều gì.
Ở một nơi nào đó bên ngoài Lạc Việt.
Dương Hạo Quân và mấy người Tây Phương cùng một chỗ.
Tất cả đều kinh ngạc nhìn Dương Hạo Quân.
Dương Hạo Quân đang uống trà, vẻ mặt thư thái.
"Đại ca, anh xác định không cần chúng tôi ra tay chứ? Không qua bao lâu nữa, đá mặt trời sẽ bị vận chuyển tới nước Chiến Ưng? Anh chắc chắn chúng ta không ra tay à?" "Đúng vậy, đại ca, để chúng tôi ra tay đi? Sau bốn giờ nữa mọi thứ sẽ trễ mất!" "Đúng vậy đại ca, chúng ta không thể từ bỏ được!" Ban đầu ai cũng nghĩ Dương Hạo Quân có kế hoạch khủng khiếp gì.
Thật không ngờ Dương Hạo Quân vẫn luôn án binh bất động.
Trơ mắt nhìn đá mặt trời bị vận chuyển đến nước Chiến Ưng.
Dương Hạo Quân còn đang nhàn nhã uống trà, không có chút hoảng hốt nào.
Rốt cuộc thì anh đang chờ cái gì? Tất cả mọi người đều sốt ruột.
Nóng nảy đến đổ mồ hôi.
Dương Hạo Quân ngẩng đầu nhìn đám người một chút: "Không có mệnh lệnh của tôi, ai cũng không thể hành động!" "Nhưng mà đại ca..."
"Im miệng! Nghe mệnh lệnh của đại cai" Tây Phương và Đông Phương quát lớn.
Bắc Phương cũng lạnh lùng nói: "Richard đã sớm bố trí thiên la địa võng, các người có thể đột phá vào à?”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Không nói thêm gì nữa.
Bên Richard và tất cả mọi người đều tập trung cao độ, nhìn chằm chằm vào màn hình từng giây.
Nhưng thế lực thần bí kia sống chết không chịu xuất hiện.
Richard cũng hết cách.
Thời gian chỉ một chút nữa, sắc trời cũng dần sáng.