*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắc Phương nhìn thoáng qua Dương Hạo Quân rồi nói: “Ý của đại ca là thế này, đừng ngăn cản bọn họ mua lại sáu lô đất này mà hãy nhường lại hết cho họ!”
“Nhưng làm sao như thế được, chúng ta không thể để cho bất cứ kẻ nào lấy trộm mất đồ của Lạc Việt được”
Đám đông bắt đầu hò hét.
Chuyện này họ kiên quyết không đồng ý.
“Mọi người bình tĩnh lại nghe tôi nói đã, nếu chúng ta dừng lại ngay bây giờ xác suất lớn là vẫn có thể ngăn chặn thành công nhưng chuyện này chẳng khác nào là đánh rắn động cỏ, nó có thể khiến cho công ty Hắc Thủy và phòng thí nghiệm Chư Thần tức giận và gây ra nhiều chuyện không thể lường trước được.
Hơn nữa, tuy chúng ta đã biết đến đá mặt trời, nhưng nó thật sự trông như thế nào đã có ai nhìn thấy chưa?”
Bắc Phương nói.
Mọi người đều lắc đầu.
Ngay cả Dương Hạo Quân cũng không biết đá mặt trời trông như thế nào.
Có lẽ trên toàn thế giới cũng chỉ có phòng thí nghiệm Chư Thần biết đến hình dạng của đá mặt trời, căn bản chẳng ai biết đá mặt trời cụ thể trông như thế nào.
“Cho nên cho dù chúng ta có ngăn họ lại thì phòng thí nghiệm Chư Thần cũng sẽ đến và lây cắp nó.
Dù sao thì cũng chỉ có họ mới biết nó trông như thể nào và biết cách khai thác nó, đối với những người khác nó chẳng có tác dụng gì cả!" Những người khác đều gật đầu.
Đúng vậy.
Khai thác là một hoạt động cân có kỹ thuật.
Có lẽ chỉ có kỹ thuật của người ta mới có thể chạm tới.
“Cho nên, ý của đại ca là gì?”
Tất cả đều nhìn Bắc Phương với vẻ mặt mong chờ.
“Đá mặt trời không còn là bí mật nữa cho nên sớm muộn gì cũng sẽ bị khai thác, thế nên sao không để công ty Hắc Thủy khai thác toàn bộ...”
Nói đến đây, Bắc Phương lộ ra một nụ cười tỉnh ranh.
“Rồi sau đó? Không phải công ty Hắc Thủy sẽ lấy tất cả đá mặt trời vận chuyển về nước Chiến Ưng sao?”
“Vậy thì rất đơn giản, chúng ta giữ chừng sẽ đến cướp lấy toàn bộ của họ, họ sẽ không thể lấy đi một viên đá mặt trời nào ra khỏi Lạc Việt!”
Bắc Phương cười nói.
Dương Hạo Quân ở một bên sửa lại: “Cướp cái gì, là lấy lại chứ? Đó là đồ của Lạc Việt, chúng ta chỉ lấy lại đồ của mình mà thôi!”
“Phụt!”
Mọi người suýt thì cười thành tiếng.
Vậy đây chính là kế hoạch của Dương Hạo Quân sao? Thật tuyệt vời! Chúng ta cho phép họ mua đất, và cho phép họ cả việc khai thác nữa.
Nhưng dù chỉ là một nửa viên đá mặt trời cũng không cho phép họ lấy ra khỏi Lạc Việt.