Quách Phi Hiệp miễn cưỡng cười hùa: “Nào có, thăng ranh đó biết tôi sẽ xử lý nó nên đã nhảy xuống biển chạy trước rồi!”
“Ô, thế không có việc gì là được!”
Dương Hạo Quân kẻ tâm thường cỡ này cũng chẳng đáng để đám người Hà Dạ Tuyết bọn họ phải đế ý đến.
Bọn họ cũng không hề hỏi thêm gì nhiều.
Chẳng bao lâu, mấy người đi vào một sơn trang được trang trí xa hoa tựa như chốn cung điện đế vương.
Hộ vệ ít ra cũng phải đến một nghìn người, nơi nơi đều có cao thủ đứng canh gác.
Còn có không ít các loại vũ khí tiên tiến nữa.
Tại gia tộc vua cờ bạc.
“Cô chủ, ngày mai cậu chủ của tập đoàn Hắc Thủy sẽ tới đảo Kim Cương đó! Nghe nói ở nước Chiến Ưng cậu ta cũng là một truyên kỳ đấy! Nói vậy thì ở cái đất Lạc Việt này cơ bản là chẳng có người trẻ tuổi nào có thể sánh bằng cậu ta rồi! “Cả gia tộc ai nấy đều rất vừa lòng đó! Hơn nữa ông chủ cũng vui mừng nhất đấy!”
Bấy giờ, quản gia đi ra đón chào, còn không quên nói mấy lời tâng bốc vị hôn phu của Hà Dạ Tuyết một thôi một hồi.
“Nhưng mà cậu ấy so ra lại kém Dương Hạo Quân!”
Hà Dạ Tuyết lại hờn dỗi đáp lại một câu.
Cho dù cô có ta chấp nhận chuyện hôn nhân do gia tộc sắp đặt thì cũng không có nghĩa là cô ta sẽ tán thành cái người này! Người mà cô ngưỡng mộ trong lòng bấy lâu vẫn chỉ có Dương Hạo Quân kia mà thôi! Lần này nhóm bốn người bọn họ rời khỏi đảo Kim Cương chính là để tận mắt đón xem giải đấu Thiên tài cả đấy! Đây cũng là do gia tộc tự bày mưu sắp xếp cả.
Chủ yếu là để gặp mặt được nhiều rồi kết bạn được thêm nhiều người mà thôi.
Thậm chí còn có thể lựa chọn ra một người xuất sắc nhất từ phương Đông Lạc Việt, hoặc chăng là một vị hôn thê nữa.
Vốn Phương Khởi Doanh và mấy người Hà Dạ Tuyết đều rất coi trọng các thiên tài này.