*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Các người xấu hổ, chẳng lẽ ông bà cụ
không xấu hổ sao? Ở trước mặt biết bao
nhiêu người!”
Trịnh Lê Thành bực mình nói.
Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên đi
vào trang viên với dáng vẻ bất lực.
Trịnh Nhã Uyên tức giận nói với Dương
Hạo Quân: “Đừng đi theo tôi!”
Sau khi vào sảnh lớn trang viên, ngồi vào
chỗ của mình.
Gia đình Đoàn Hồng Thái ngồi ở mép
ngoài, cách bà cụ rất xa.
Người nào càng quan trọng, càng được
bà cụ yêu mến, mới được ngồi ở phía trước.
“Vợ à, tiếp theo đến mục tặng quà, quà
của chúng ta, chắc chắn sẽ làm bà cụ vuil”
Đoàn Hồng Thái nói.
Trịnh Nhã Uyên lau nước mắt, lặng lẽ chờ đợi.
Sau khi khách mời đông đủ.
MC nói lời mở đầu.
Các nghi thức được tiến hành theo từng bước.
“Tiếp sau đây là phần tặng quà chúc mừng!”
MC nói xong, mọi người bắt đầu tặng quà.
Các họ hàng, bạn bè tham dự tiệc mừng
thọ lên đến hàng trăm người, tặng đủ loại
quà, đều rất đắt giá.
Nghe họ kể về những món quà của mình,
Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên lập tức có niềm tin.
Bởi vì những món đó đều không bằng của họ.
Thậm chí còn kém xal
Trước những món quà này, bà cụ chỉ gật
đầu, không cảm thấy hứng thú.
“Đi thôi, chúng ta hãy mau chóng tặng
quà! Bà cụ chắc chắn sẽ rất vui mừng!”
Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên vội
vàng kéo Đoàn Lê Nguyên đến phía trước để tặng quà.
“Nhã Uyên, nhà em chuẩn bị chu đáo nhỉ?”
——————–