*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mọi người đều là đồng bào, cân gì phải thế chứ?”
“Hơn nữa tôi đã biết sai rồi.
Chính vào hôm qua, tôi đã quyên góp hết toàn bộ tài sản để bù đắp cho những lỗi lãm mà tôi đã gây ra, để trong lòng tôi dễ chịu hơn một chút”
Hứa Chính Kiệt có chút tự trách.
“Mọi người vỗ tay.”
Mọi người bắt đầu vỗ tay.
Hôm qua Hứa Chính Kiệt quả thật đã quyên góp hết tất cả tài sản.
Một con số cao ngất trời.
Hứa Chính Kiệt như vậy, mọi người càng khâm phục, càng tín nhiệm hơn.
Nhưng anh ta càng như vậy, đối với Dương Hạo Quân và Văn Hi mà nói thì càng không bình thường.
Con đường của thiên tài là khắc nghiệt nhất.
Quyên góp hết toàn bộ tài sản của mình là hành vị cực đoan.
Hứa Chính Kiệt nhìn Dương Hạo Quân nói: “Tôi biết anh vẫn luôn nghi ngờ tôi, nếu như anh không yên tâm, thì trực tiếp giết tôi đi”
“Anh ta dám? Nếu như anh ta muốn giết anh, trừ khi giết sạch chúng tôi”
“Đúng, chúng tôi bảo vệ anh”
Những nhân viên công nghệ này đều giống như bị điên vậy.
Hứa Chính Kiệt đắc ý nhìn Dương Hạo Quân.
Ý đó dường như đang nói với Dương Hạo Quân rằng: “Bây giờ anh muốn giết tôi cũng không thể giết được”
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết anh.”
Dương Hạo Quân cười lạnh.
“Anh mau rời khỏi căn cứ của chúng tôi đi, nơi này không hoan nghênh anh.”
“Hy vọng sau này sẽ không gặp lại anh nữa.”
Mọi người bắt đầu đuổi Dương Hạo Quân.
“Nhóc con, anh có bất kỳ hành động gì khác thường, tôi đều sẽ biết, sau đó sẽ giết anh.”
Dương Hạo Quân cảnh cáo một tiếng, sau đó rời đi với Văn Hi.
“Anh yên tâm đi, có tôi nhìn rôi”
Khi tiễn Dương Hạo Quân rời đi, Văn Hi không nhịn được nói một câu.
“Xem ra vẫn còn có người thông minh”
Dương Hạo Quân cười.
“Anh...”
Văn Hi muốn nổi điên rồi.
Căn cứ này đều là những người có lQ cao nhất.
Hầu hết tất cả các nhà khoa học nổi tiếng đều ở đây.
Không khoa trương mà nói thì những người thông minh nhất trên cả nước đều ở đây.
Kết quả Dương Hạo Quân lại nói như vậy.
Anh ta là đang cố ý chế nhạo.
Có điều nhìn bóng lưng Dương Hạo Quân rời đi, Văn Hi nở nụ cười.
Là một nhà khoa học, lý tưởng của cô ta là cứu nước bảng những công nghệ khoa học.
Trong mắt cô ta, những võ giả đều là người lỗ mãng.
Nhưng lần này Lạc Việt gặp nguy, lại được