*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Hạo Quân đột nhiên nâng cao giong, dọa đến mọi người ở đây đều run lên.
Nhất là Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm, bắp chân cũng run lên.
Nhậm Kiêu Phàm thu lại cánh tay cầm chìa khóa.
Rõ ràng chìa khóa ngay trước mặt nhìn hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn, không dám có ý nghĩ vươn tay ra lầy.
Đây cũng là khí thể của Dương Hạo Quân.
Một câu của anh, không ai dám động.
Dù cho trong nhận thức của mọi người, anh là người bình thường.
"Dương...
Dương Hạo Quân, anh có ý gì? Chẳng lẽ chuyện của Vệ binh Viêm Long mà anh cũng muốn nhúng tay vào sao?" Vương Định run rẩy hỏi.
"Đây chỉ là chuyện của Vệ binh Viêm Long thôi sao? Đây là chuyện của Lạc Việt, liên quan đến con dân Lạc Việt!" "Các người đi nhanh đi, có tôi ở đây, anh ta không có khả năng rời đi! Các người không tỏ thái độ thay cho Lạc Việt thì để tôi làm!" "Lạc Việt ta không sợ bất kỳ kẻ nào hết! Có ngoại bang phạm tội ở nước ta thì phải chịu hậu quả!" Dương Hạo Quân biểu lộ thái độ.
"Dương Hạo Quân, anh điên rồi!" "Hôm nay tôi thực sự không tin, tôi cứ muốn mở lồng sắt thả anh ta đi đấy!" "Tôi xem anh có thể làm thế nào!" Vương Định dứt khoát câm lấy chìa khóa đi về phía lông sắt.
"Anh có thể thử một chút!" Dương Hạo Quân cười.
"Răng rắc!" Vương Định mở cửa lồng sắt, thả.
Jefferson ra.
"Ngài.
Jefferson, bây giờ ngài được tự do, đồng thời an toàn rồi.
Vương Định cười nói.
Jefferson suýt chút nữa thì kích động đến phát khóc.
Cuối cùng tự do rồi.
Đúng lúc này, anh ta thấy Dương Hạo Quân đi về phía này.
Trong lòng.
Jefferson cảm thấy thấp thỏm, sắc mặt đại biến.
"Anh...
anh muốn làm gì?" Vương Định cảm nhận được sát khí đằng đằng của Dương Hạo Quân, theo bản năng hỏi.
Rầm! Dương Hạo Quân không quan tâm đến anh ta, lập tức đạp một cước lên người.