*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nước Chiến Ưng.
Mọi người nhanh chóng biết tin Jefferson bị bắt.
Người đàn ông mặc áo khoác đập nát cái bàn: "Tôi đã nói là đừng làm loạn! Lần này thì hay rôi! Suýt chút nữa thì bỏ mạng!" "Chủ nhân, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải cứu ngài.
Jefferson về đã!" Mãy tên người hầu nói.
"Nhanh chóng thông báo cho nước Chiến Ưng, bảo bọn họ cho người đến Lạc Việt đưa người về.
" Người đàn ông mặc áo khoác nói.
"Rõ! Chúng tôi lập tức đi làm!" "Chủ nhân tra được rồi, trước mắt ngài Jefferson bị Dương Hạo Quân câm tù ở Giang Bắc!" Bọn họ nhanh chóng tra được vị trí của Jefferson.
Người đàn ông mặc áo khoác đứng bật dậy: "Cái gì? Dương Hạo Quân? Bây giờ anh ta chỉ là người bình thường, không có bất kỳ chức vụ gì cả, anh ta dựa vào cái gì mà dám giam em trai tôi?" Người đàn ông mặc áo khoác lập tức nở nụ cười: "Như vậy thì dễ làm rồi" "Nếu như Vệ binh Viêm Long giam giữ, có lẽ còn có chút phiền phức! Nhưng một người bình thường lại đám giam giữ, còn đánh em trai tôi bị thương! Không chỉ đón người về, chúng ta còn phải cắn ngược lại một cái, bảo bọn họ bôi thường với xin lỗi" "Đúng vậy! Chúng ta nhanh đi làm thôi!" efferson bị giam trong lông, một mực nhìn chằm chằm vào biệt thự.
Anh ta thề nếu đi ra ngoài được.
Nhất định sẽ hung hăng trả thù Dương Hạo Quân.
Người nhà của anh ta sẽ chết hết.
Nhất là người phụ nữ của Dương Hạo Quân.
Lúc này, Dương Hạo Quân đang cho chó ở lông bên cạnh ăn.
Điều này càng khiến.
Jefferson tức giận hơn.
Anh ta còn không bằng một con chó? Anh ta giận muốn mắng vài tiếng, nhưng mà không dám.
Chỉ có thể nắm chặt tay thành đấm, nhìn Dương Hạo Quân.
Cộc cộc cộc.
Một trận tiếng bước chân vang lên.
Đám người Tiêu Phong tới, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Sư phụ, con.
Tiêu Phong có chút do dự.
"Nói!" Dương Hạo Quân tiếp tục cho chó ăn, cũng không buồn ngẩng đầu lên.