*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh.
Dương Hạo Quân cười: "Ăn bám có gì không tốt? "Nếu như các người có vợ và con như vậy, các người cũng có thể ăn bám!" Tất cả mọi người đều muốn hộc máu.
Lần đầu tiên thấy có người thoải mái tự nhận mình ăn bám như thế.
"Cảm ơn ý tốt của các người! Tôi đã không còn tâm tư đi chém chém giết giết, các người tìm người khác đi”
Dương Hạo Quân nói.
"Anh ấy, đúng là không thấy rõ tình thế!" "Đi thôi!" Đám người Vệ binh Viêm Long tức đến thở hốn hển rời đi.
Dương Hạo Quân không trách bọn họ.
Vệ binh Viêm Long cũng vì muốn tốt cho Lạc Việt.
Tăng cường thêm lực lượng phòng hộ cho Lạc Việt.
Dù sao bây giờ cũng là thời kỳ quan trọng.
Loạn trong giặc ngoài, chưa chừng ngày nào đó đột nhiên bạo phát.
Dương Hạo Quân chỉ muốn mẹ, em gái và vợ con mình bình an.
Nhưng Hắc Thần Giáo lại trực tiếp bị tiêu diệt, một người cũng không sống sót được.
Hành động này thực sự quá lớn.
Nhất là Vệ binh Viêm Long, trên dưới thần kinh đều căng cứng.
Cảnh nội Lạc Việt xảy ra chuyện như vậy, bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu là kẻ địch thì hoàn toàn xong đời rồi.
Bọn họ cần đẩy nhanh kế hoạch.
Vệ binh Viêm Long thả ra điều kiện hậu hĩnh, đạt thành hợp tác với thế gia y vương.
Bao gồm quyền thế, tiền tài, thậm chí là đất đai.
Chỉ cần thế gia y vương muốn, bọn họ đều thỏa mãn.
điêu không ăn được một miếng!" "Người Lạc Việt không chủ động gây sự, nhưng họ rất ngoan cường.
Ai đụng vào đồ của họ, thì họ sẽ đánh kẻ đó!" Một người trong số họ mặc áo gió dài, đeo kính râm, gã cười và nói: "Được rồi, tôi hiểu ý của các vị rồi.
Nếu như có cơ hội ra vào tự do ở Lạc Việt, mọi người có muốn không?”
"Muốn, đương nhiên là muốn rồi!" Những cường giả cấp chí tôn này liên tục gật đầu.