*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay cả mấy người Chí Oánh và Đoàn Hồng Thái cũng quỳ xuống trước mặt Thục Thiên Vương mà cảm ơn.
Bé Quân là viên ngọc quý trong lòng bọn họ, ngậm trong miệng sợ tan nâng trong tay sợ rớt.
Cô bé đã được cứu về thì hỏi sao mấy người bọn họ không kích động chứ.
"Mẹ ơi."
Bé Quân bắt đầu khóc lên.
Đoàn Lê Nguyên ôm bé quân vào ngực rồi an ủi dỗ dành: "Mẹ đây, bé Quân đừng sợ”
"Mọi người lại đây dập đầu, biểu thị sự cảm tạ đối với Thục Thiên Vương đi!" Đoàn Hồng Thái và những người khác lại dập đầu với Thục Thiên Vương mấy cái.
"Cảm ơn cậu Thanh Phong, nếu không có cậu thì tôi cũng không biết nên làm sao bây giờ" Bà cụ nói những lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
"Không hố danh là một trong Cửu đại Thiên Vương, vừa ra tay là đã cứu được người về rôi!" "Quá mạnh, mới chỉ có hai tiếng trôi qua!" "Đây là sự kiêu ngạo của môn phiệt Tây Đường, cũng là sự kiêu ngạo của Lạc Việt!" Đám người môn phiệt Tây Phục nhao nhao khen ngợi Thục Thiên Vương.
Hoàng Thanh Phong đứng đó mà sững sờ cả người.
Cái gì thế? Mọi người khen mình làm gì? Còn có mấy người kia, trong đó có vợ thầy dập đầu cảm ơn mình ư? Đâu phải là mình làm đâu! Rõ ràng là do thầy cứu bé Quân ra mà...
Chẳng hề liên quan tới mình một chút nào cả.
Hơn nữa chắc chắn thầy biết là mình làm lộ ra ngoài.
Anh ta đang đứng trước nguy cơ bị thầy la mảng.
Hoàng Thanh Phong nhìn đám người kia rồi cắn răng mà nói: "Thật ra không phải tôi..."
"Mẹ ơi, ba đâu rồi ạ? Ba đâu rồi?" Đúng lúc này đột nhiên bé Quân lại lên tiếng.
Thông qua sự nhắc nhở của bé Quân thì bây giờ mọi người mới nhớ tới Dương Hạo Quần.
"Hừ, Dương Hạo Quân đúng là buồn cười thật đấy, còn bảo tự mình đi cứu bé Quân?" "Bé Quân đã được cứu về rồi, vậy anh ta đâu? Hừ, đúng là buồn cười thật đấy?" "Mở miệng ra là nói môn phiệt Tây Đường không đáng tin, nhất định phải dựa vào chính anh ta.
Vậy rồi giờ sao, còn không phải là môn phiệt Tây Thục cứu người à?" Bởi vì bé Quân được Hoàng Thanh Phong ôm về cho nên mọi người đều nhất trí răng anh ta là người cứu được bé Quân.
Vê phân Dương Hạo Quân thì trở thành trò cười.
Sắc mặt của Đoàn Lê Nguyên và Chí Oánh trở nên rất khó coi.