*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tây Tăng nghĩ được như thế, chúng ta cũng coi như đã cố gắng hết sức rồi!" "Vinh quang khi giết được Bắc Ma có rất nhiều người muốn giành công, tại sao không thể là chúng ta chứ?" "Tiếp theo đây, chỉ cần chúng ta giải quyết hết những người biết chuyện này, thì sẽ không còn ai biết nữa”
Ánh mắt của mấy người Đông Thú vô cùng lạnh lẽo.
Căn cứ Thiên Sơn.
Khi đại quân của Bắc Ma nhìn thấy Bắc Ma đã chết, chúng không còn sức phản kháng nữa, lần lượt đầu hàng.
"Người đâu, mang những tù binh này đi!" Hầu hết họ đều chỉ tận mắt chứng kiến cảnh Bắc Ma đã chết.
Đến giờ vẫn còn cảm thấy bàng hoàng.
"Không ngờ Lạc Việt lại có một người mạnh như vậy?" Quân đội Bắc Ma thở dài.
"Đó là do đệ tử của ngũ long Lạc Việt không phải để gọi chơi.
Bọn họ chính là khắc tỉnh của Bắc Ma!" Trần Hữu Đạo bất giác nói.
Quân đội Bắc Ma sửng sốt.
Điều này có liên quan gì đến Tứ tiểu long? Họ không phải là những kẻ đào tấu đã trốn thoát sao? Còn lấy đội quân cảm tử ra làm bức tường thịt giúp bọn họ chạy trốn.
Giết Bắc Ma? Càng không thể nào! "Không phải..."
Khi quân đội Bắc Ma chuẩn bị phản bác thì mấy người tử tiểu long đi tới.
Quân đội Bắc Ma cũng hiểu chuyện gì xảy ra, tứ tiểu long đã giành hết mọi công lao cho bọn họ.
Đúng là vô liêm sỉ! Đông Thú nhìn những tù binh đã đầu hàng, hỏi: “Các người là đang muốn làm gì?" "Họ đã đầu hàng, bây giờ trở thành tù binh, phải dẫn hết toàn bộ về."
Phàn Thăng Nam trả lời.
"Không, giết! Giết hết đi!" Trong mắt Đồng Thú chợt lóe lên một tia sáng lạnh.
"Cái gì? Giết nó? Không được!" Phàn Thắng Nam ngay lập tức từ chối.
"Chúng là thuộc hạ của Bắc Ma, một nhóm tàn bạo và khát máu! Nếu chúng giả đầu hàng và bất ngờ phản công thì sẽ ra sao? Tạo thành tổn thất lớn như thế nào? Cậu có biết không?" Nam Tướng chất vấn.
"Cái...
Phàn Thăng Nam không biết trả lời thế nào, đúng là có khả năng đó.