*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông đó lại đứng lên.
Anh vẫn chưa ngã xuống! Anh vẫn có thể chiến đấu! Lá cờ của Lạc Việt vẫn sẽ tung bay! "Giết" Các cường giả thần cấp toàn bộ đều muốn xông lên giết Dương Hạo Quân.
"Giết!" Dương Hạo Quân cũng vung kiếm lao tới.
"Keng keng kendg...
"Ầm Ầm Ầm...”
Dương Hạo Quân lao vào đoàn chiến giống như một con hung thú thượng cổ vừa bị đánh thức, đi đến đâu tàn sát đến đó.
Giống như mấy cao thủ thần cấp này chẳng khác gì người bình thường vậy.
Chẳng bao lâu, phía cao thủ thần cấp cũng bị thương vong vô số.
Xém chút bị Dương Hạo Quân làm rối cả đội hình.
Nhưng bọn họ có lợi về mặt dân số, rất nhanh đã ổn định lại.
Suy cho cùng Dương Hạo Quân cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực, bị thường cũng không nhẹ.
Cứ chiến đấu liên phiên khiến anh sẽ có lúc không chống cự nổi.
"Phập!" Dương Hạo Quân bị đánh ngã xuống đất, phun ra máu.
"Ầm!" Nhưng anh lại đứng dậy và tiếp tục chiến đấu.
"Phập!" Rồi lại bị đánh qục lần nữa.
Anh lại đứng lên.
Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Dương Hạo Quân đã ngã xuống hơn trăm lân.
Nhưng cho dù có bị thương nặng hay tiêu hao bao nhiêu sức lực anh cũng phải đứng dậy.
Lúc này, mặt nạ Viêm Long đã hoàn toàn bị nhuộm màu máu đỏ, quần áo của Dương Hạo Quân đã bị xé toạc đến gần như không mảnh vải che thân.
Thậm chí trên cơ thể còn xuất hiện rất nhiều vết sẹo gớm ghiếc.
Anh sử dụng toàn bộ ý chí bất khuất kiên trì, trăm lân ngã xuống rồi lại đứng lên.
Lần nào cũng đều khiến mọi người thót tim.
Mọi người cùng nhau lau nước mắt.
Anh cũng là người, là một con người bình thường, vì Lạc Việt, anh sẵn sàng làm như thế! Kết quả sau hàng trăm lân Dương Hạo Quân ngã xuống rồi đứng dậy chính là hàng vạn cao thủ thần cấp đều ngã xuống, nhưng không một ai đứng dậy.
Khi Dương Hạo Quân đứng dậy lân nữa, cả bầu trời đều thay đổi.
Một trận mưa lớn đột nhiên kéo đến, cuộn sạch cả núi Cửu Long này...