*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng mọi người vẫn ôm hy vọng! Vì vậy, mọi người luôn chú ý đến mọi diễn biến phía trước...
Dưới chân núi Cửu Long, Dương Hạo Quân bị bao quanh bởi vô số cao thủ.
Ba tầng bên trong và ba tầng bên ngoài.
Số lượng vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Chiến thuật biển người...
"Giết!" Mấy người bọn họ ai nấy cũng giống như kẻ điên, vừa nhìn thấy Dương Hạo Quân hai mắt lập tức đỏ ngâu.
Dường như tất cả đều có một mối hận thù không đội trời chung với anh! Không tiếc trả giá bằng mạng sống của bản thân chỉ vì muốn giết được Dương Hạo Quân! Cảnh tượng trước mắt cũng kích thích Dương Hạo Quân vô cùng.
Tình thần chiến đấu của anh đang hừng hực.
Cả người hưng phấn, thoáng cái...
"Giết!" Dương Hạo Quân giương cao long kỳ Lạc Việt lao vào trận chiến.
"Xoẹt!" "Xoẹt!" "Xoẹt!" Nắm đấm sắt của Dương Hạo Quân đã biến thành vũ khí bất khả chiến bại.
Bất cứ nơi nào anh đi qua, đều có máu đổ, đều có người ngã xuống...
Chỉ cân còn một hơi thở, thì dưới chân của Dương Hạo Quân đã chất đầy người, ai nấy cũng kêu gào thảm thiết...
Ít nhất cũng đã lên đến một trăm người rồi.
Thế nhưng Dương Hạo Quân lại không tiến thêm một bước nào...
Bởi vì lực lượng của đối phương quá đông...
Có một người ngã xuống, thì sẽ nhào tới ba bốn người ngay lập tức.
Họ kiên quyết ngăn Dương Hạo Quân lại, không cho anh tiến về phía trước.
Nếu muốn tiến về phía trước, thì phải bước qua xác những người ở đây.
"Ha ha ha...
đây chính là chỗ có lợi khi sử dụng nhiều người! Chiến lực của hắn có nghịch thiên thì thế nào? Chẳng phải vẫn bị tiêu hao sức lực cho đến chết sao.”
Những người đứng xem từ xa mỉm cười.
Chiến trường dần dần nóng lên, hàng ngàn người đã ngã xuống.
Nhưng Dương Hạo Quân vẫn không tiến thêm một bước.
Anh tức giận rồi! "Khai!" Anh hô lên một tiếng.
"Ầm!" Đột nhiên có một sức mạnh khủng khiếp bùng nổ giống như đang phá núi ngăn sông.