*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu nói của Đoàn Ánh Nguyệt tạo ra phản ứng dây chuyền, bên trong nhà cũ của nhà họ Đoàn sôi trào cả lên.
Hàng chục, hàng trăm người lao ra.
Đám người sau cùng vây quanh bà cụ đi đến giữa sân, bên cạnh còn có mấy vị siêu cấp tông sư của môn phiệt Tây Đường, cao thủ cấp Thân thì càng không cần phải nói...
“Dương Hạo Quân, mày thật là to gan! Dám không để ý đến lệnh cấm mà tự mình chạy tới gặp bé Quân à?”
“Mày đây là đang tìm chết đầy!”
Mãy người Đoàn Hồng Hải, Đoàn Hồng Phúc tức giận quát to.
“Đúng, lần này nhất định phải giáo huấn nó một trận, lân trước có Nữ Chiến thân ở đây, xem như là nó may mắn! Lần này để xem nó chạy đẳng nào?”
Đoàn Hồng Thảng cho người bao vây hai người Dương Hạo Quân lại, sợ bọn họ chạy mất.
Đoàn Hồng Thái cười lạnh nói: “Nghe nói Nữ Chiến thần của mày bỏ đi, nên mày lại chạy đến đây tìm Lê Quân đấy à?”
Trịnh Nhã Uyên phụ họa nói: “Đúng thế, Dương Hạo Quân thật là thông minh, biết nhà họ Đoàn chúng ta bây giờ không còn tâm thường nữa nên chắc chắn là định quay lại nịnh bợ Lê Nguyên rồi!”
Đoàn Văn Chấn vuốt râu: “Chứ còn gì nữa? Xét vê gia cảnh thì nhà họ Đoàn chúng ta mạnh hơn Nữ Chiến thân kia là cái chắc! Dương Hạo Quân tất nhiên sẽ muốn bám lên nhà chúng ta rôi!" Đối mặt với sự chỉ trích của nhà họ Đoàn, Dương Hạo Quân không thèm để ý.
Anh vẫn đang chơi đùa với bé Quân đang ôm trong ngực.
“Dương Hạo Quân, xem ra cậu không xem chuyện này là gì cả nhỉ? Trước khi cậu có đủ tư cách, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép cậu gặp mặt hai mẹ con bé Quân đâu!”
Bà cụ tức giận nói.
“Xin hỏi hiện tại thân phận của cậu là gì?”
Bà cụ nhìn chằm chảm vào Dương Hạo Quân, hỏi.
“Ba của bé Quân, chồng của Lê Nguyên.”
“Đừng có lươn lẹo! Tôi đang hỏi cậu lấy thân phận gì đến gặp bọn họ?”
Bà cụ càng giận hơn.
“Thân phận của cháu là con dân của Lạc Việt, cháu có Lạc Việt làm chỗ dựa.
Cháu đại diện cho Lạc Việt!" Dương Hạo Quân nói.
Hàm ý trong câu này rất đơn giản, anh là Nhất Vũ Kiên Vương, tất nhiên cũng là đại diện của Lạc Việt.
“Ha ha ha...
Tôi cũng là con dân của Lạc Việt, cũng là đại diện của Lạc Việt đây.
Đúng là nói nhảm!" “Ha ha ha...
Cậu thật đúng là một tên bỉ ổi!”
Từ trên xuống dưới nhà họ Đoàn đều khinh bỉ nhìn anh.
“Làm bậy! Dám ăn nói lung tung trước mặt tôi như vậy, cậu là đang gây hấn với Môn phiệt Tây Đường đúng không?”