*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Quỳ xuống, chuộc tội!" "Quỳ xuống, chuộc tội!" Những lính canh của nhà họ Lâm cùng nhau hét lên.
Cái này do ông cụ Lâm chuẩn bị cho Dương Hạo Quân.
Muốn giải thích thì phải quỳ xuống trước! Dương Hạo Quân lạnh lùng nhìn bọn họ.
Không hề có ý quỳ xuống.
"Cậu không muốn giải thích sao? Thành ý của cậu đâu? Cậu không thấy xấu hổ với Lê Nguyên sao? Em ấy vì cậu mà hy sinh nhiêu như vậy, cậu còn không chịu quỳ xuống sao?" Lâm Phụng Tiên tức giận nói.
Dương Hạo Quân hơi tức giận, hỏi: "Lê Nguyên đâu?" "Lê Nguyên đang ở bên trong.
Muốn nhìn thấy em ấy thì phải quỳ xuống đi vào, nếu không thì cậu không xứng!" Dương Hạo Quân cười lạnh: "Mấy người bảo tôi đến để giải thích với Lê Nguyên, hay là đến để quỳ?”
"Tất nhiên là nghe cậu giải thích, nhưng muốn giải thích thì phải quỳ xuống trước!" Nhà họ Lâm ghét cay ghét đắng Dương Hạo Quân.
Bây giờ anh xuất hiện.
Nếu không hành hạ cẩn thận thì rất khó để giải toả nỗi hận thù này.
Đoàn Lê Nguyên không hề biết về việc quỳ gối.
Là nhà họ Lâm cố tình muốn làm cho Dương Hạo Quân khó xử.
"Có phải là Lê Nguyên yêu câu tôi quỳ gối không?”
Dương Hạo Quân hỏi.
Lâm Phụng Tiên gật đầu: "Đương nhiên! Cậu không biết Lê Nguyên hận cậu như thể nào sao? Em ấy cũng muốn cậu quỳ vào!" Dương Hạo Quân mỉm cười.
Anh quá hiểu rõ Đoàn Lê Nguyên.
Cô chỉ muốn nghe được một lời giải thích chứ không phải nhìn thấy anh quỳ xuống.
Cô hoàn toàn không biết nhà họ Lâm muốn làm khó anh.
"Được, vậy thì tôi sẽ đi! Không thể bắt tôi quỳ xuống!" Dương Hạo Quân quay người rời đi.
"Này, tại sao cậu lại rời đi?" Lâm Phụng Tiên tức giận hét lên.
Nhưng Dương Hạo Quân đã bỏ đi, không thèm quay đầu lại.