*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không để cho người khác có thời gian suy nghĩ, Huyết Vương Điện đã cho quân tấn công lần nữa.
Bây giờ, Dương Hạo Quân thật sự không có cách nào đối phó.
Lần này, Huyết Vương Điện quá mạnh mẽ.
Bọn họ dùng toàn bộ tâm huyết của mình vào Huyết Vương Điện.
“Tất cả mọi người nghe mệnh lệnh của tôi! Theo tôi mà đánh!”
Dương Hạo Quân lớn tiếng hô.
“Ù Ù Ù.”
Ngay lúc này, một chiếc trực thăng của vệ binh Viêm Long đáp xuống băng nguyên.
Vài người của vệ binh Viêm Long bước xuống từ trên trực thăng.
Bọn họ nhanh chóng chạy đến trước mặt Dương Hạo Quân, quỳ trên mặt đất hô to nói: “Xin chào Chiến Thần Vân Lang, xin chiến thần chờ một chút! Chúng tôi có chuyện muốn nói với anh”
“Hả? Có chuyện gì?”
Trong lòng Dương Hạo Quân cảm thấy vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi.
Những người khác cũng cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì nữa ư? Vệ binh Viêm Long từ Kinh Thành đến để thông báo cho mình sao? “Có phải Chiến Thần Vân Lang anh đang lo lắng cho sự bình an của người nhà không?”
Vệ binh Viêm Long cười hỏi.
Dương Hạo Quân gật đầu: “Đúng vậy, đúng là tôi cảm thấy rất lo lắng bọn họ.
Chỉ cần tôi rời khỏi bọn họ, đám cấp dưới của những tên bại trận chắc chắn sẽ có hành động!”
“Chiến Thần Vân Lang, anh hãy yên tâm! Việc anh nghĩ đến, Lạc Việt cũng đã nghĩ đến.
Lần này, Huyết Vương Điện lại một lần nữa trở lại.
Đây chính là âm mưu của đối phương.
Đây là kế sách do đại tướng của nước Dương là Độ Thiên Nhất bày ra, mục đích là để điều anh rời khỏi Lạc Việt, sau đó ra tay với người nhà anh, lây đó làm thứ để khống chế anh!”
Vệ binh Viêm Long cười và nói.
“Ồ?”
Biểu hiện đầu tiên của Dương Hạo Quân là sửng sốt, ngay sau đó bộc lộ ra biểu cảm mừng như điên.
Lạc Việt biết tất cả, vậy nghĩa là mẹ cùng và vợ của mình không có nguy hiểm gì.
Vệ binh Viêm Long cười, nói: “Chiến Thần Vân Lang cùng với những người chiến sĩ đang hăng hái chiến đấu trong biển máu, việc của mọi người là bảo vệ biên giới, hãy yên tâm về người nhà ở phía sau! Lạc Việt vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc nhất sau lưng mọi người!”
Chỉ một câu đơn giản: “Lạc Việt vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc nhất sau lưng mọi người!”
đã thành công làm rung động hàng nghìn hàng nghìn trái tìm người chiến sĩ ở đây.
Bọn họ bảo vệ gia đình lớn, cũng muốn bảo vệ gia đình nhỏ, nhưng theo thường lệ chỉ có thể lựa chọn một bên mà thôi.
Sự bất lực của người chiến sĩ sợ rằng chính là vấn đề này, nhưng bọn họ sinh ở một quốc gia tốt đẹp.
Bọn họ bảo vệ núi sông quê hương, Lạc Việt cũng thay bọn họ bảo vệ gia đình nhỏ.
“Chiến Thần Vân Lang, vợ của anh cùng người nhà đã đi đến Tỉnh Quốc trước...”
“Thịch...”
Lòng Dương Hạo Quân chùng xuống.
Đoàn Lê Nguyên đúng thật là đã đi ra nước ngoài, đoán chừng bây giờ cô đang hận đến mức muốn anh chết.