*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Di Quân nhắm mắt lại, cô ta còn che kín hai lỗ tai.
Cô ta đứng tại chỗ run rấy, chỉ cảm thấy từng luông gió mạnh giống như lưỡi dao cứa rách hai má mình, cô ta cảm nhận được từng cơn nóng rát đau đớn.
“Ầm!”
Lại thêm một trận gió mạnh nữa ập đến đánh vào người, cơn gió này đã trực tiếp đẩy cô ta ngã xuống mặt đất.
Theo bản năng, Khương Di Quân mở mắt ra, sau đó cô ta đã thấy một cảnh tượng mà có lẽ cả đời này cô ta cũng không thể nào quên được.
Dương Hạo Quân giống như một vị thân hạ phàm vậy.
Một người.
Một nắm đấm mạnh mẽ.
Vậy mà giết được hơn một nghìn cao thủ, làm cho bọn họ không có chút sức lực nào để phản công.
Cô ta vừa mới nhắm mắt lại một lúc thì trên mặt đất đã tràn đầy xác chết.
Cô ta đếm sơ lược qua, cũng đã hơn ba trăm.
Cô ta chỉ vừa mới nhắm mắt chưa tới một phút mà thôi.
Lúc này bóng dáng bình thường trên sân kia, bỗng nhiên trở nên vô cùng cao lớn.
Anh hùng cứu thế Chiến Thần bất bại! Mùi máu tươi tanh nồng xộc thẳng vào khứu giác.
Cảnh tượng rung động hướng thẳng vào thị giác của cô ta.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là đánh thẳng vào lòng của cô ta.
Cô ta là Khương Di Quân, đệ nhất mỹ nhân Kinh Thành.
Cảnh tượng nào mà chưa từng thấy qua chứ? Loại người nào mà chưa gặp chứ? Nhưng trước đây cô ta chưa từng thấy mọi thứ xảy ra ngày hôm nay.
Đặc biệt là người đàn ông giống như Chiến Thần này.
Anh vốn là người cô ta vừa ghét vừa khinh thường.
Nhưng anh lại mang đến cho cô ta sự kinh ngạc lớn đến như vậy! Rốt cuộc anh là ai chứ? Anh thật sự chỉ là con riêng của nhà họ Dương thôi sao? Là đứa con hoang trong miệng của tất cả mọi người sao? Giữa sân đấu.
Dương Hạo Quân càng đánh càng hăng hơn.
Anh mạnh mẽ đến mức làm cho hơn ngàn cao thủ đều phải tuyệt vọng.