*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoàn Văn Chấn hung hăng nhìn chằm chằm Dương Hạo Quân nói: "Dương Hạo Quân, kết quả cuối cùng có khả năng chính là cả cậu và Lê Nguyên đều gặp nguy hiểm! Đến lúc đó tính mạng cũng không còn, vậy cậu cần cái mặt mũi đó để làm gì?" "Đúng vậy, đối mặt với lợi ích như vậy, mặt mũi là cái thứ gì chứ!”
"Dương Hạo Quân, cậu đúng là người thông minh, chuyện này cậu không hiểu sao?" "Cũng có nói, người khôn không tự chặn đường của mình, nhà họ Dương không muốn thu nhận cậu, chủ yếu là do thân phận của cậu quá thấp kém, đê tiện.
Và những thành tựu mà cậu làm ra chẳng là gì trong mắt họ.
Nhà họ Dương thân phận cao quý, thể diện là trên hết, cũng sẽ không hạ thân phận chủ động tới đón cậu, còn cậu thì sao, chỉ cân cậu nói vài câu dễ nghe với ba của cậu, cậu còn không phải có thể lập tức quay lại nhà họ Dương sao? Quỳ gối thì có gì sai? Đó cũng là người nhà của cậu! Không có gì phải xấu hổi " Mọi người lần lượt buộc tội Dương Hạo Quân.
Trong mắt hầu hết mọi người, quỳ xung dập đầu là chuyện quá đễ dàng, phải không? Mặt mũi ở cái thứ này, trong thời buổi này còn có giá trị sao? Trong điều kiện hiện nay, không ai coi trọng điều này hết, không phải sao? Nhưng tại sao trong mắt Dương Hạo Quân, việc này lại trở nên khó như vậy? Thể diện thanh cao sao lại có sức nặng như vậy? Dương Hạo Quân liếc nhìn mọi người và nói: "Thứ nhất, bọn họ không coi tôi là người nhà, tôi cũng không coi bọn họ là người nhà.
Thứ hai, tôi nghĩ rằng mặt mũi rất quan trọng.
Ít nhất là tôi, Dương Hạo Quân, không thể đánh mất!" "Cậu...
cậu quá cố chấp!" Mấy người Đoàn Văn Chấn bị Dương Hạo Quân nói tới tức giận, lớn tiếng mắng.
"Đời này, thành tựu của cậu cũng sẽ chỉ tới đây thôi! Tuyệt đối không thể tiến thêm một bước nào nữa!" Ngô Văn Lan hét lên.
"Mặt mũi cũng phải xem là lúc nào chứ? Đến lúc này mặt mũi cũng chỉ là rác rưởi!" Đoàn Văn Chấn tức giận đập bàn dữ dội.
Đoàn Lê Nguyên đứng về phía Dương Hạo Quân, cô nói: “Con cũng nghĩ là Quân Hạo nói đúng! Chính là một chút mặt mũi thôi, con cũng cho là vô cùng quan trọng nhất!" "Tại sao chúng ta phải thỏa hiệp, hạ thấp nhân phẩm của chính mình và để người khác coi như một con chó?" Lê Quân Hạo bất lực thở dài: "Em gái, nói thật! Làm chó cho nhà nhà họ Dương cũng rất tốt, không biết có bao nhiêu người cho dù nằm mơ cũng muốn tranh giành đến đổ máu vì nó đâu!" Ngô Văn Lan và những người khác gật đầu một cái.