*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dương Hạo Quân thản nhiên nói: “Sao vậy?”
“Mời cậu đi theo tôi.”
Chí Đông Phương đưa Dương Hạo Quân đi đến cửa lớn. Nhìn thấy quan tài được đặt trước cửa, trong đôi mắt Dương Hạo Quân lóe lên hai luông ánh sáng lạnh lễo. “Như này là có ý gì? Cái này tặng cho tôi sao?”
Dương Hạo Quân hỏi. “Không, cái quan tài này là tặng cho mẹ cậu.”
“Bọn họ nói..." Chí Đông Phương trở nên run rẩy. Ông ta không dám lên tiếng nói câu nói đó. “Nói đi!”
Dương Hạo Quân đột nhiên nâng cao âm lượng. “Nói với loại đê tiện Dương Hạo Quân rằng nhà họ Đào tặng chiếc quan tài này cho con tiện nhân Chí Oánh, mẹ của cậu ta, hy vọng cả đời này bà ta tiếp tục làm con tiện nhân”
Chí Đông Phương nghiến răng nói. Quả nhiên một giây sau, tất cả mọi người đều cảm nhận được bầu không khí ở nơi này đang thay đổi. Ngay cả sự ấp áp ở xung quanh cũng vô thức bị hạ xuống vài độ. Tất cả mọi người không nhịn được mà rùng mình một cái. Ánh mắt Dương Hạo Quân liếc nhìn Chí Đông Phương: “Có lẽ người nhà họ Đào là đối tượng đính hôn mà lúc đầu ông sắp xếp cho mẹ tôi, đúng không?”
Chí Đông Phương gật đầu: “Đúng vậy, lúc đầu tôi sắp xếp cho mẹ cậu và Đào Trương Sinh của nhà họ Đào kết hôn”
“Sau khi Đào Trường Sinh biết mẹ cậu mang thai, cậu ta suýt chút nữa đã giết mẹ cậu và còn tung tin này ra khắp thành phổ Hải Lâm, sau đó còn mắng chửi mẹ cậu là con tiện nhân, nói cậu ở trong bụng con bé là là loại đê tiện con hoang.”
“Lúc đầu tất cả thành phố Hải Lâm này đều mắng chửi mẹ cậu và nhà họ Chí, mỗi ngày ở trước cửa nhà họ Chí đều có người ném đồ dơ bẩn, thậm chí còn viết đầy lên tường chữ “con tiện nhân”
hay là “loại đê tiện”
... “Khi đó nhà họ Chí là trò cười cho cả Hải Lâm này, mẹ cậu cũng trở thành điêu ô nhục nhất của nhà họ Chí.
Nhưng cứ hễ con bé xuất hiện thì chắc chắn sẽ phải chịu lời mắng chửi của hàng trăm hàng nghìn người, thậm chí còn bị ném đồ vào người." Dương Hạo Quân hít một hơi sâu rôi nói: “Cho nên nói tên cầm đầu gây ra tất cả những chuyện này chính là nhà họ Đào sao?”
“Ừ, đúng vậy.
Sau khi biết mẹ cậu mang thai, suy nghĩ của Đào Trường Sinh rất đơn giản, đó là phỉ báng mẹ cậu và nhà họ Chí.
Cậu ta muốn khiến cho mẹ cậu trở thành nỗi ô nhục của thành phố Hải Lâm này, để lại tiếng xấu muôn đời”
Chí Đông Phương biết. “Thật là độc ác, mẹ tôi không chỉ phải chịu những đắng cay đau khổ trên thể xác và còn cả trong tinh thần”