*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dương Hạo Quân cười to nói: “Ha ha ha ha ha...
Nhà họ Chí các người không phải là huyết mạch cao quý sao? Tại sao từng người từng người lại hướng về phía tôi mà quỳ vậy?”
“Tôi thực sự muốn rút ít máu các người ra xem nó có màu gì?”
Từ trước tới giờ, nhà họ Chí câu nào câu đấy đều nói là bản thân là huyết mạch cao quý, mà anh Dương Hạo Quân chính là đồ con hoang, là loại đê tiện.
Dương Hạo Quân chán ghét nói.
“Hu hu hưu...”
Cháu trai của Chí Đông Vượng trực tiếp khóc lớn.
Vừa rồi ông ta cũng cùng với Dương Hạo Quân nói chuyện về huyết mạch.
“Các người không phải rất kiêu ngạo sao? Sao lại quỳ lạy một đứa con hoang như tôi.”
Dương Hạo Quân cười nói.
“Chúng tôi sai rồi!!!”
Trên dưới hơn ngàn người nhà họ Chí điên cuồng dập đầu.
Dập đầu đến nỗi máu cháy ra cũng không dừng lại.
Bọn họ chỉ câu mong nhà họ Chí không bị diệt là được.
Giây tiếp theo, toàn bộ hiện trường đều rơi vào tĩnh lặng.
Mọi người đều đang đợi Dương Hạo Quân xử phạt.
Lúc này, đột nhiên Chí Nam Yên nói: “ Anh Hạo Quân anh có thể xử phạt nhẹ một chút không, dù sao mọi người cũng là người một nhà...”
Dương Hạo Quân cười nói: “Được, nể mặt em tôi sẽ xử phạt nhẹ một chút”
“Chí Đông Phương tất cả những chuyện ông đã làm ông có nhận không?”
Dương Hạo Quân Nhìn Chí Đông Phương nói.
“Tôi nhận, tôi nhận! Cho dù phải chết tôi cũng nhận!”
“Mạng của ông tôi không có hứng thú! Nhưng tôi muốn ông giao ra vị trí gia chủ! Từ nay về sau, ông phải nhường lại vị trí gia chủ cho Chí Nam Yên! Ai cũng không được phép dị nghị”
Một câu nói của Dương Hạo Quân đã đoạt đi quyền gia chủ của Chí Đông Phương.
Lại còn nhường vị trí đó cho đứa cháu gái mà ông ta không thích nhất.
Chuyện này so với việc bắt ông ta chết còn khó chịu hơn.
Nhưng đây lệnh của Chiến thân Vân Lang, trừ làm theo ông ta không còn cách nào khác.
Những người còn lại của nhà họ Chí cũng rất bất ngờ.
Chí Nam Yên- người bình thường dễ bị bắt nạt nhất nay lại trở thành gia chủ? Bọn họ không thể nào chấp nhận chuyện này.
Nhưng không chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Chí Nam Yên tỏ ra đầy kinh ngạc.