*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một tràng cười làm từ trên xuống dưới nhà họ Chí nghi hoặc không thôi. Anh ta đang cười cái gì? Nhìn dáng vẻ chắc chắn là cười nhạo! Chí Khiếu Côn buồn bực hỏi: “Oắt con cậu cười cái gì? Nhà họ Chí có chuyện gì buồn cười như vậy sao?”
“Đừng có vọng tưởng dùng được cách gì khác mà tiến vào nhà họ Chí! Nếu muốn vào phải đáp ứng ba điều kiện kia!”
Chí Đông Phương nghiêm khắc nhìn chằm chằm Dương Hạo Quân. “Đúng vậy, không sai! Phải đáp ứng được ba điều kiện! Cậu muốn quỳ trước? Hay muốn bị tát trước?”
Người nhà họ Chí rân rần lên. “Bảo tôi hành lễ ba quỳ chín lạy? Dập đầu lạy mỗi người một cái? Xin hỏi các vị xứng sao?”
“Bảo tôi đổi sang họ Chí, thành Chí Hạo Quân ư? Xin hỏi các vị xứng sao?”
“Bảo tôi nhận từ mỗi người một bạt tai? Xin hỏi các vị xứng sao?”
Dương Hạo Quân liên tục hỏi. Cả nhà họ Chí đần hết cả ra. Bốn chữ “Các vị xứng sao”
cứ quanh quẩn trong tai bọn họ. “Dám đối với ta Dương Hạo Quân như thế? các người không xứng!”
Chí Đông Phương cười: “Nhà họ Chí không xứng?”
“Nhà họ Chí vẫn là hoàng tộc suốt trăm năm, vững vàng qua nhiều đời không suy chuyển!”
“Nhà họ Chí nắm trong tay tài sản hàng trăm triệu, sản nghiệp trải rộng khắp Châu ÁI”
“Nhà họ Chí nhân tài tê tựu, trải rộng khắp ba giới thương trường, quân sự, chính trường!”
“Ưu thế và tâm ảnh hưởng nhà họ Chí nói ba ngày ba đêm đều không hết, cậu bảo ta nhà họ Chí không xứng?”
Dương Hạo Quân đối mặt Chí Đông Phương, cười lạnh nói: “Xứng sao? Có tin chỉ một câu của tôi thôi cũng làm nhà họ Chí phải phủ phục dưới chân tôi mà đau khổ giãy dụa không? Kiêu ngạo, độc đoán. Một câu của Dương Hạo Quân khiển cả nhà họ Chí suýt thì ngất. “Cậu......
Cậu định vạch lá tìm sâu, bới lông tìm vết đúng không? Đừng có hòng mà bước vào nhà họ Chí!”
Mấy người Chí Khiếu Côn hô lớn. “Đã thế thì Dương Hạo Quân hôm nay càng phải bước được vào cửa lớn nhà họ Chí!”
“Lời tôi đã nói, đừng hòng ai cản được!”
Nói xong Dương Hạo Quân sải bước hướng về phía cửa lớn. “Cậu không được vào!”