*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bởi vì cô ta thấy một người quen thuộc –
Dương Hạo Quân.
Chồng trước của tổng giám đốc Lê
Nguyên.
Hai ngày trước suýt chút nữa cô ta đã bị
dạy một bài học.
Không ngờ người bảo vệ Đoàn Lê
Nguyên lại là anh ấy.
Thân phận của anh ấy lại là cao thủ như
thế này?
Không phải tất cả người nhà họ Trịnh
đều nói không thể chịu nổi anh ấy sao?
Làm một bảo vệ nhỏ ở tập đoàn Minh
Cường.
Sao lại lợi hại như thế này?
Đúng rồi.
Anh ấy còn biết Tần Uyên của chiến khu
phía Tây.
Chẳng lẽ không phải là trùng hợp?
Lúc mà Võ Tiêu còn đang suy nghĩ.
Chiến thân Diêm La đã hỏi Dương Hạo
Quân: “Chiến thần, có cần tôi đi bắt không?”
Dương Hạo Quân cười: “Ra đi, nấp lâu
như thế sao?”
Giọng nói này vang lên bên tai Võ Tiêu.
Cô ta tự cho rằng bản thân đã ẩn nấp rất
kỹ càng.
Đây là môn học làm lính đặc chủng xuất
sắc nhất của cô ta.
Lại bị phát hiện sớm như thế.
Võ Tiêu chỉ có thể bước ra, tò mò hỏi:
“Anh… anh đã phát hiện từ lâu rồi?”
“Từ khi cô rời khỏi biệt thự, tôi đã biết cô
đi theo tôi.”
Chiến thân Diêm La nói, khuôn mặt u ám
nhìn Võ Tiêu.
Sau khi Võ Tiêu thấy rõ khuôn mặt của
chiến thân Diêm La, kinh ngạc kêu lên: “Anh…
anh là chiến thân Diêm La nước Lang… anh,
anh, anh…”
Võ Tiêu nhớ rõ ràng, mãy năm trước, Tần
Uyên của chiến khu phía Tây đem quân đánh
một trận lớn với nước Lang.
Lúc đó chiến thân Diêm La đánh đâu
thắng đó, đánh lùi mười mấy đợt tấn công
của chiến khu phía Tây.
Cuối cùng chiến thần Vân Lang tự mình
phái người ra tay thì nước Lang mới bị đánh
bại.
Nước Lang hoàn toàn tan vỡ.
Nhưng chiến thân Diêm La đã lưu lại ám
ảnh không nhỏ trong tâm trí các chiến sĩ
chiến khu phía Tây.
Thế nên Võ Tiêu vừa nhìn đã nhận ra
chiến thân Diêm La.
Bởi vì ấn tượng sâu đậm!
Ngay sau đó, sắc mặt cô ta thay đổi
mãnh liệt…
Ánh mắt không thể tin nổi từ từ nhìn về
hướng Dương Hạo Quân.
Anh ấy có thân phận gì?
——————–