*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Đứng lại! Anh không hiểu tiếng người đấy hả? Tôi kêu anh dừng lại nấy giờ đó, không nghe thấy sao?" Mãy người đó lạnh lùng quát.
Lúc nãy Hoàng để Tây Đường của môn phiệt Hoàng đế Tây Đường, bọn họ đang chịu trách nhiệm xử lý sạch sẽ nơi này.
Sau khi thân phận của ông ta được tiết lộ, tất cả những người ở đây đã sơ tán rất quy củ.
Không một ai dám nói không.
Vậy mà cuối cùng lại lòi ra một tên ngớ ngẩn cứng đầu thế này.
Lại còn ngang ngạnh đòi xông qua nữa chứ...
"Tránh ra, đừng cản đường tôi!" Dương Hạo Quân trâm giọng nói.
Tâm trạng anh bây giờ âm trâm đến cực điểm Chặn đường anh cũng chẳng khác nào chọc anh tức giận.
"Anh biết chúng tôi là ai không? Môn phiệt Tây Đường..."
Mấy tên này muốn tiết lộ danh tính để khiến Dương Hạo Quân kinh sợ.
Nào ngờ lại bị Dương Hạo Quân đẩy ra xa trong nháy mắt.
"Tôi không muốn biết!" Bị đẩy ra dễ dàng như vậy, trong mắt mấy người này tràn đầy vẻ kinh hãi.
"Người đâu! Ngăn anh ta lại!”
Vài người thốt lên.
“Râm râm rầm..' Ngay sau đó, những cao thủ ngâm của môn phiệt Tây Đường lần lượt xuất hiện, cố gắng ngăn Dương Hạo Quân lại.
"Nếu không muốn chết thì tránh xa tôi ra!" Dương Hạo Quân giận dữ gầm lên.
"Làm càn vừa thôi, dám láo xược như vậy ở trước mặt môn phiệt Tây Đường? Anh thiếu đòn à?”
Có người lạnh lùng quát lên.
"Tôi mới là môn phiệt đây này!" Dương Hạo Quân thẳng thừng ra tay.
Cú đấm này của anh rất mạnh.
Đấm từng quyền vào da thịt.
Mấy tên kia kêu la không ngừng.
Ngay sau đó, một đồng người đổ rạp trước mặt anh.
Động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của Hoàng đế Tây Đường và cháu gái cách đó không xa.
Hai người họ nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng, có người dám gây sự trước mặt môn phiệt Tây Đường vừa xuất thế sao? Chán sống rồi à? "Trên đời này vẫn còn kẻ to gan lớn mật vậy ả? Dám động thủ trên đầu người quyền thế luôn sao?" Hoàng đế Tây Đường trâm giọng nói.
"Sao lại thế này?"
- -------------------