*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nước ngoài đang hoàn toàn sôi sục, bọn họ cười nhạo không ngứt.
Tất nhiên là cũng có rất nhiều người sẵn sàng ra tay.
Trên một hòn đảo, Đỗ Thiên Nhất và một nhóm người đã tập hợp lại với nhau.
“Dương Hạo Quân à Dương Hạo Quân, anh cuối cùng đã bị đuổi khỏi Lạc Việt!”
Đỗ Thiên Nhất cười đắc thắng.
Hóa ra mọi thứ đều là âm mưu quỷ kế của anh ta.
Như trước kia đã nói, ngay cả một hơi thở của Dương Hạo Quân cũng là một mối đe dọa.
Bây giờ anh vẫn còn sống, hẳn là cái gai trong mắt kẻ thù nước ngoại.
Nhất định phải diệt trừ rồi thì mới có thể yên tâm.
Đối với Trần Hữu Đạo, kẻ thua cuộc không đáng phải nhắc đến bất cứ điều gì, anh ta phát hiện ra “bằng chứng”
thông đồng với Huyết Vương Điện của Dương Hạo Quân thì ngay lập tức có biện pháp xử lý.
“Ngày mai Dương Hạo Quân sẽ rời Lạc Việt, chỉ cân bọn họ ra khỏi một bước ở Lạc Việt, chúng ta có thể ra tay, thậm chí có thể quang minh chính đại mà ra tay.
Đỗ Thiên Nhất cười lạnh nói.
“Báo cáo đại tướng, ông Phó của Lạc Việt sẽ sớm thông báo lộ trình của Dương Hạo Quân rời khỏi Lạc Việt vào ngày mai!”
“Ha ha ha, lân này có thế tiêu diệt khỏi Dương Hạo Quân thành công, ông Phó này thực sự đã giúp rất nhiều!”
Khóe môi Đỗ Thiên Nhất sâu hơn, nụ cười đầy ẩn ý.
Ngay lập tức, trên mặt anh ta lộ ra vẻ đằng đằng sát khí: “Đi chuẩn bị đi.
Chờ đến khi Dương Hạo Quân vừa bước chân ra khỏi Lạc Việt thì chúng ta nhất định phải giết anh ta”
Chỉ khi thân thể của Dương Hạo Quân thực sự bị nghiền nát, họ mới yên tâm.
Rất nhanh đã đến ngày hôm sau.
“Hạo Quân, anh cứ yên tâm đi, em đã câu xin cha nuôi phái hơn chục vị cao thủ đến bảo vệ anh! Hơn nữa sau khi anh đến nơi, mọi chuyện đã ổn thì anh hãy đến đón chúng ta!”
Đoàn Lê Nguyên hỏi.
Sau lưng cô là hơn chục cao thủ do nhà họ Lâm phái tới.
Trên thực tế, cô muốn rời đi cùng Dương Hạo Quân.
Nhưng cân nhắc đến việc nẽu mang theo cả gia đình đi theo sẽ tạo thành gánh nặng, nên cô đành từ bỏ.
“Hơn nữa, khi anh đến đó, nhà họ Lâm sẽ sắp xếp người đến đón anh, anh đừng lo lắng, không sao đâu!”
Đoàn Lê Nguyên nước mắt lưng tròng tiễn Dương Hạo Quân vào xe.
Chỉ cân Dương Hạo Quân ổn định thì cô sẽ lập tức mang theo đứa trẻ chạy tới.
“Mẹ, Lê Nguyên, hai người cứ yên tâm đi, con sẽ về sớm thôi! Hai người cố gắng chăm sóc con thật tốt nhé!”
Dương Hạo Quân mỉm cười.
- -------------------