*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ầm Đột nhiên mọi người cảm thấy một luồng hơi thở lạnh lẽo.
Một luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, giống như rơi vào động băng.
Toàn thân cương cứng, tóc gáy dựng thẳng, máu huyết trong người cũng đông lại.
Dương Hạo Quân...
Mọi người đều dồn dập nhìn Dương Hạo Quân.
Anh đã tức giận.
Vậy mà vẫn có thể khiến mọi người sợ hãi...
“Mày muốn làm gì đây?”
Trương Phúc Long run rẩy hỏi.
“Miệng mồm thối tha!”
Dương Hạo Quân tức giận nói.
Nhưng anh giãy dụa một lúc lâu cũng không thể cử động được.
“Dậy Dương Hạo Quân điên cuồng hét lên một tiếng, cố gắng hết sức để đạt đến giới hạn cơ thể của mình, vậy mà anh lại lăn xuống giường một cái bộp.
“Ầm!”
Dương Hạo Quân đập một cái thật mạnh xuống đất, cơ thể như muốn rơi ra từng mảnh.
“Hạo Quân...”
Đoàn Lê Nguyên và Chí Oánh lo lắng chạy đến.
“Ha ha ha...”
Nhìn bộ dạng thê thảm của Dương Hạo Quân như thể này, tất cả mọi người đều bật cười.
Mọi người đều cười nhạo Dương Hạo Quân không thương tiếc.
“Vậy mà còn muốn đánh tôi? Đúng là trò cười mà!”
“Chỉ bằng mày? Mày còn không có dậy nổi? Còn muốn bảo vệ mẹ mày? Tao đánh bọn họ thì mày cũng chỉ có thể đứng nhìn thôi!”
Trương Phúc Long và Trịnh Quân Nga thậm chí còn cười nhiều hơn.
“Các người hiếp người quá đáng!”
Đoàn Lê Nguyên quát lên.
Trương Phúc Long cười lạnh: “Lê Nguyên, anh chỉ đang cho em thấy những gì sẽ xảy ra trong tương lai.”
“Chúng ta là một nhà, đương nhiên sẽ không làm như thế nào.Thế nhưng nếu như kẻ địch tới thì sao? Bọn họ sẽ thả các người đi sao? Chỉ dựa vào tên tàn phế này có thể bảo vệ em sao? Còn không bằng nuôi một con chó!”
Mặc dù lời nói của Trương Phúc Long là khó nghe, rất xúc phạm người khác nhưng mà những câu đó đều có lý.
Nếu không phải họ mà là người khác thì mấy người bọn họ phải làm gì? Dáng vẻ của Dương Hạo Quân như thế này thì có thể làm gì? Chỉ có thể trơ mắt nhìn người nhà mình bị bắt nạt!
- -------------------