*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chúng tôi.
Chúng tôi chỉ là cảm thấy tò mò, tại sao anh ta không ở bên cạnh cô?”
“Cô Lê Nguyên, chúng tôi nghe nói đàn ông Lạc Việt đối xử với vợ rất tốt!”
Mấy người nhân viên y tế này lăn lộn trong giới thượng lưu của Tinh Quốc.
Biết rõ không nên nói những gì, vì thế bọn họ lập tức thay đổi chủ đề.
“Ờ, anh ta bận việc không đến được!”
Đoàn Lê Nguyên cũng chẳng nghĩ nhiều.
Dù sao thì mấy người nhân viên y tế này phản ứng quá nhanh, họ cũng chưa để lộ quá nhiều thông tin.
Đương nhiên là bọn họ biết Dương Hạo Quân không kịp tới đây.
Bởi vì họ biết Dương Hạo Quân đang ở đâu.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua từng ngày.
Điều khiến Lạc Việt không ngờ đến chính là sự mãnh liệt vượt xa mong đợi trong trận chiến lân này ở Điện Thái Hòa.
Cũng may người dẫn dắt là Dương Hạo Quân, vậy nên còn có thể kiểm soát được chút ít.
Chỉ cân kéo dài thêm chút thời gian nữa thôi.
Thời gian hai tháng dày vò vật lộn trôi qua.
Hôm nay, Dương Hạo Quân cảm thấy trong lòng cứ bồn chồn không yên, làm việc gì cũng không tập trung được.
Dựa theo thời gian đã tính toán trước đó thì mấy ngày này chính là ngày sự sinh của Đoàn Lê Nguyên rồi.
Anh có phản ứng như thế.
Vậy chứng tỏ rất có khả năng là Đoàn Lê Nguyên đã sinh con rồi.
“Lê Nguyên, anh có lỗi với em! Không cho em được một đám cưới đàng hoàng, bây giờ ngay cả khi em mang thai sinh con cũng không thể chăm sóc được cho eml”
Dương Hạo Quân lẩm bẩm một mình.
Xảy ra chuyện như thế này, anh cũng hiểu rõ, không phải bù đắp là có thể giải quyết được? Hơn nữa có thể bù đắp được gì chứ? Thời khắc quan trọng như thế cũng không thể kề bên cô.
Thế thì còn có thể lấy cái gì để bù đắp cho cô đây? “Lê Nguyên, vất vả cho em rồi!”
Dương Hạo Quân vo chặt nắm đấm.
Không có nhiều thời gian xúc động, lại lao vào giao đấu với Điện Thái Hòa.
Bên trong bệnh viện của Tinh Quốc.
Đoàn Lê Nguyên một mình đối mặt với thời khắc quan trọng của đời người.
Toàn bộ người nhà họ Đoàn và nhà họ Trịnh đều đợi ở bên ngoài.
Chí Oánh cũng muốn đến, nhưng đã bị Đoàn Lê Nguyên từ chối.
“0a.
Cuối cùng sau những giây phút đợi chờ căng