*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Theo quan điểm của Dương Hiệu, Dương Hạo Quân sẽ không bao giờ dám đối đầu với nhà họ Dương.
Đối với những việc bọn họ làm chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Có oan khuất, cũng chỉ có thể đem nuốt vào trong.
Dương Hiệu không nghĩ tới anh ta lại động thủ.
"Ầm!" Dương Hạo Quân lại là một cước đem Dương Hiệu đá bay ra ngoài.
Dương Hiệu thân thể hung hãn đập ở trên vách tường đối diện, rơi xuống đất, trên vách tường tràn đây vết máu.
Anh ta co quắp mấy cái, ngất đi.
"Dương Hạo Quân...
Anh, anh thật là to gan.
Cậu chủ Dương Thần cũng dám đánh”
Quan Liễu Yên hô lớn.
"Anh điên rồi! Đánh tổng giám đốc Dương tổng, chính là đánh vào mặt nhà họ Dương.
Đánh vào mặt nhà họ Dương! Anh hẳn là không muốn sống nữa!" Những người khác hô lớn.
Họ đã nâng tầm vấn đề lên với Nhà họ Dương.
Muốn dùng Nhà họ Dương để trấn áp Dương Hạo Quân.
“Lão tử chính là muốn đánh vào mặt Nhà họ Dương.”
Dương Hạo Quân không nói hai lời, giơ tay tát vào mặt Quan Liễu Yên.
Lần này tất cả đều tĩnh lặng không một tiếng động.
"Dương Hạo Quân, anh làm vậy không sợ hậu quả sao? Không sợ Nhà họ Dương trả thù sao? Nhớ kỹ thân phận của anh.
Ở trong mắt Nhà họ Dương, anh chỉ là đứa con hoang, không phải là thiếu gia của bọn họ!”
Quan Liễu Yên hét lên.
"Bốp”
Câu trả lời cho cô ta là một cái tát.
Một cái tát khiến khuôn mặt của Quan Liễu Yên sưng đỏ, trây da sứt thịt.
Khuôn mặt cô lúc này như miếng đậu phụ, bị đánh vữa cả ra.
Lúc này, Đoàn Lê Nguyên gọi điện thoại tới, hỏi Dương Hạo Quân đang ở đâu.
Dương Hạo Quân sau khi cúp điện thoại.
Anh ta lạnh lùng nói: “Coi như các người may mắn, tha cho các người một mạng! Nhưng là mỗi người phải lưu lại ít đô!" "Cái gì?" Quan Liễu Yên cả người hoảng sợ.
"Ít nhất một bàn tay hoặc một vài ngón tay! Nếu không tất cả đều phải chết!" "Tự mình giải quyết đi”
Dương Hạo Quân ném con dao qua.
Lưỡng lự một hồi, Quan Liễu Yên nhặt con dao lên, kiên cường chém xuống.
- -------------------